Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1156: Họp! (2)

Tóc của người kia rất dài, nói như vậy, tóc dài đến eo đã coi là rất dài rồi, trong thực tế, phụ nữ để tóc siêu dài cũng càng ngày càng ít, nhưng tóc của người này, lại đủ để hoàn toàn bao trùm bản thân từ đầu tới chân, hơn nữa còn có thể kéo ra rất dài nữa.
- Vèo!
Sau một khắc.
Mái tóc bỗng nhiên thu ngắn thành độ dài độ dài tóc của A Phi*.
(A Phi: Uchiha Obito trong Naruto, ngoại hình: mắt đen, tóc ngắn lởm chởm cùng màu)
Để lộ mặt của anh ta.
Không sai.
Là anh ta.
Một người đàn ông khuôn mặt trái xoan.
Một khuôn mặt có tướng làm mẹ.
Rất nữ rất nhu.
Lớp trang điểm trên môi và trên mắt cũng rất đậm rất dày.
Ông chủ Châu quét mắt liếc nhìn đối phương một cái sau đó lập tức theo bản năng dời tầm mắt đi.
Không còn cách nào khác.
Quan niệm đàn ông thẳng băng cũng có thể xinh đẹp một cách “nữ tính” mà mấy năm nay lão Hứa vẫn luôn xây dựng trong lòng anh, con hàng này vừa ra sân trực tiếp làm cho sụp đổ rồi.
Ngón tay của đối phương nhẹ nhàng gõ ở trên bàn nhỏ một cái.
Nói:
- Đội chấp pháp, Sơn Ưng.
Đi thẳng vào vấn đề, giới thiệu bản thân.
Ồ, thật là một cái tên chẳng ra sao cả.
Khiến cho người ta trong nháy mắt lập tức liên tưởng đến loài chim trấn giữ trên núi (ý chỉ kền kền ăn xác chết) vài chục năm vẫn như một ngày không ngừng đổi trò gian hại người trong những tác phẩm truyền hình kia.
Sau đó.
Châu Trạch đã nhìn thấy tất cả bộ đàu đều chuyển sang đối mặt với vị đại diện cho đội chấp pháp này, ông chủ Châu cũng không thể không làm theo số đông.
- Tham kiến đại nhân.
- Tham kiến đại nhân.
Các người có biết đội chấp pháp là thứ gì không mà ở nơi này tham kiến đại nhân…
Châu Trạch đang phỉ nhổ ở trong lòng, thể loại tuần sứ lâu đời như luật sư An và Canh Thần biết về đội chấp pháp cũng không kỳ lạ gì, nhưng đoán chừng những bộ đầu này sẽ không biết được đi?
Dù sao đội chấp pháp cũng đã bị giam giữ mấy chục năm rồi.
- Phụng lệnh âm ti, truy bắt đám người bỏ trốn, lần này kêu gọi các người tới, là cần các người hỗ trợ.
Sơn Ưng đứng lên.
Tóc của anh ta lại rút ngắn lại một ít.
Xác thực mà nói.
Là tóc của anh ta vẫn luôn ở trong một quá trình “chuyển động”, làm cho người ta có một loại cảm giác là có vô số con rắn nhỏ đang co duỗi ở trên đỉnh đầu anh ta.
- Đội chấp pháp, quản lý hình phạt ở âm ti, những chuyện nằm trong phạm vi quyền hành của chúng tôi, chúng tôi đều có thể tiền trảm hậu tấu.
- Tôi không quan tâm trước đây các người làm việc như thế nào, cũng không quan tâm cụ thể năng lực và thái độ của các người như thế nào.
- Yêu cầu của tôi rất đơn giản.
- Sau này.
- Kẻ nào dám làm việc qua loa lấy lệ, giết!
- Kẻ nào dám dối trên gạt dưới, giết!
- Kẻ dám dương phong âm phạm, giết! (kiểu làm việc 2 mặt, ngoài mặt thì nghe theo nhưng ngầm chống đối sau lưng)
- Trong các người, có lẽ sẽ có rất nhiều kẻ tâm cao khí ngạo, có lẽ có người sau lưng còn có núi dựa…
Lúc nói tới chỗ này.
Ánh mắt của Sơn Ưng lại liếc nhìn qua Châu Trạch.
Ông chủ Châu vội vàng câu nệ cúi cái đầu cao quý của mình xuống.
Hẳn là lúc anh đi vào, bộ bài kia của luật sư An đã bị phát hiện, làm cho bọn họ lầm tưởng, cho là anh có một tuần sứ ở âm ti làm núi dựa.
Nhưng trên thực tế tuần sứ đó là đàn em của mình…
Chẳng qua là, trong trường hợp này, cũng không cần phải giải thích.
- Nhưng mà, ở nơi này của tôi, những thứ đó đều không có tác dụng, không quan tâm anh là tuần sứ hay là phán quan, công việc của đội chấp pháp chúng tôi, chỉ đơn giản như vậy mà thôi.
- Chúng tôi chính là chó điên trong mắt âm ti, chính là cái chủng loại kẻ nào không nghe lời, thì sẽ cắn người đó!
- Yêu cầu, chỉ có như vậy, có vấn đề không?
- Tuân theo sắp xếp của đại nhân!
- Tuân theo sắp xếp của đại nhân!
- Được, tiếp theo để tôi phân chia nhiệm vụ cho các người một chút, mỗi người các người mang theo bao nhiêu thủ hạ tới, trong lòng tôi đã đã biết hết rồi.
- Hiện tại, mục tiêu mà chúng ta phải tìm kiếm.
- Lúc này đang ở biên giới Dương Châu, nhưng đối phương tương đối giỏi trong việc che giấu tung tích, số người của chúng tôi có hạn, cần các người mang theo thủ hạ của riêng mình phối hợp tìm kiếm.
- Yên tâm, thời điểm phải liều mạng thực sự, người trong đội chấp pháp của chúng tôi sẽ có mặt.
- Ty chức nhất định dốc hết toàn lực!
- Ty chức nhất định dốc hết toàn lực!
Trong lòng ông chủ Châu cũng vui vẻ.
Con mẹ nó chứ nói.
Các người nhân lúc tôi chưa tới đã khớp lời thoại xong hết rồi sao?
Làm sao mà lúc nói chuyện đồng thanh cũng đều khớp như vậy chứ?
Sau đó, chính là phân chia nhiệm vụ, thành phố Dương Châu, nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, coi như là một thành phố có quy mô tương đương với Thông Thành.
Nhưng dù sao chuyện này cũng không phải đến từng nhà kiểm tra nhân khẩu, nhiều bộ đầu cùng với quỷ sai dưới tay bọn họ chia ra mà nói, giống như là ném ra hơn trăm cái radar thăm dò địa hình mini, diện tích điều tra được vẫn rất rộng.
Châu Trạch nhận được bản đồ khu vực mà mình phải đi lục soát, nhưng từ đầu tới cuối, vẫn không báo cho mọi người biết là phải tìm ai.
Rất buồn cười.
Gọi mọi người tới nói muốn bắt người.
Nhưng lại không nói là phải bắt ai.
Chẳng qua là.
Châu Trạch đợi một lúc lâu, cũng không thấy có bộ đầu nào tiến lên hỏi cái vấn đề này, lúc này trong lòng lại khinh bỉ một trận, một đám chết nhát.
Sau đó.
Ông chủ Châu cũng không hỏi, đi ra khỏi phòng hội nghị.
Lúc chờ thang máy, chuyến thang máy đầu tiên đi xuống, chỉ còn lại Châu Trạch cùng người phụ nữ đoan trang – người lúc trước đã ngồi đối diện anh – cùng nhau đứng chờ chuyến thang máy tiếp theo.
Châu Trạch cảm giác có người đang níu ống tay áo của mình, cúi đầu xuống nhìn một cái, phát hiện là người đàn ông thấp bé đó, trên mặt người đàn ông thấp bé đó có không ít vết rỗ, cười lên, để lộ ra cái miệng rất to rất lớn.
- Đừng khẩn trương.
Châu Trạch gật đầu một cái, tỏ ý bản thân không khẩn trương.
- Anh là bộ đầu đến từ Thông Thành sao?
- Đúng thế.
- Thông Thành, là một nơi rất tốt nha.
- Khi ngài còn sống là người ở Thông Thành sao?
- Tôi sao, Đông Bắc.
- Ầy...
- Ha ha, chẳng qua là rất hứng thú với thứ đồ chơi che giấu khí tức trên người anh kia, rốt cuộc là tuần sứ đại nhân nào đưa cho anh?
Bạn cần đăng nhập để bình luận