Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 923: Tại sao mình lại ngủ thiếp đi? (2)

Lão Trương kêu lớn một tiếng.
Cơ thể nhanh chóng lảo đảo lui về phía sau.
Sau lưng trực tiếp đụng vào khóa trên cửa của phòng vệ sinh.
Lão Trương giơ tay lên.
Người trong gương kia cũng giơ tay lên.
Cơ thể lão Trương đang run rẩy.
Người trong gương kia cũng đang run rẩy.
Nhưng trong gương.
Cũng không phải là anh ấy!
Kẻ ở trong gương kia.
Là một khuôn mặt của dã thú.
Trên đỉnh đầu.
Còn có một cái độc giác!
- Giải Trãi!
Lão Trương trực tiếp bật thốt lên!
- Ồ? Anh nhận ra tôi à?
Một giọng nói bình thản truyền tới, bắt đầu vang vọng ở bên trong nhà vệ sinh chật hẹp.
Lão Trương lập tức uốn vặn vẹo người, khóe mắt nhìn lướt qua vị trí cửa lớn, nhưng cũng không hành động thiếu suy nghĩ, bởi vì anh ấy biết rõ, anh ấy không phải là ông chủ, cũng không phải luật sư An, lúc bọn họ đối mặt với loại tình huống này tự nhiên có thể lựa chọn chiến một chút gánh một chút, bởi vì bọn họ có năng lực này.
Mà anh ấy.
Không có.
- Cũng không kỳ quái, anh là cảnh sát, là người bảo vệ luật pháp, biết rõ tôi, rất bình thường.
Giải Trãi lầm bầm lầu bầu, đưa ra lời giải thích thay lão Trương.
Lão Trương há to miệng, lại không nói gì, một cảnh sát hình sự già, bạn muốn anh ấy đi bắt quỷ, độ khó rất lớn, nhưng lúc quỷ hiện hình bắt đầu đối thoại với bạn.
Thì bản năng linh hoạt cùng tra hỏi nhiều năm có đất dụng võ rồi.
Có nhiều chuyện, dường như vị này không biết, như vậy chắc chắn là anh không thể nói, nhưng lại nên nói cái gì?
Suy nghĩ, chẳng qua chỉ là chuyện trong chớp mắt mà thôi, lão Trương lập tức mở miệng dùng giọng điệu cùng tốc độ nói vừa phải mà nói:
- Tôi không biết vì sao ngài lại nói lời này, tôi không phạm lỗi gì…
- Không, anh có lỗi, coi như là quỷ sai của m Ti, anh rất thủy*.
- ... - Lão Trương.
Anh ta nói rất đúng, bản thân lại không có cách nào phản bác lại được.
Chính một chức nghiệp quỷ sai như anh, thật sự hoa thủy*.
(*có thể hiểu tương tự như cưỡi ngựa xem hoa)
Dưới sự cố ý buông lỏng, thậm chí có thể nói là “nuông chiều” của ông chủ cùng với những người trong tiệm sách.
Chính anh ấy - một quỷ sai của Thông Thành.
Quả thật có thể bị đánh đồng vào loại ngồi không ăn bám.
- Nhưng anh, là một cảnh sát tốt.
Nghe nói như vậy.
Lão Trương nghi ngờ hơn rồi.
- Thôi, chuyện của m Ti, tôi sẽ không nhúng tay, anh có làm được một quỷ sai tốt chân chính được hay không, cũng không có quan hệ gì với tôi.
- Không phải là chuyện liên quan tới tôi, tôi không quan tâm.
Nhưng trong lòng lão Trương hiểu rõ, trên thực tế vẫn là bởi vì năm đó lúc anh ta ta muốn đi quan tâm bị vị ở trong cơ thể của ông chủ kia cho đánh cho một trận đạp ra ngoài, từ nay về sau không dám lại nhúng tay vào địa ngục.
Nhưng rất hiển nhiên, căn bản là vị kinh khủng này không biết được quan hệ của ông chủ tiệm sách cùng với doanh câu, cũng không biết được nguyên nhân thực sự mà liên tiếp hai phân thân của anh ta ta bị hủy ở Thông Thành.
Nếu không.
Chắc anh ta sẽ không nhàn hạ thoải mái ở chỗ này nói những thứ này với anh ấy.
- Tôi chỉ muốn hỏi anh...
- Hỏi tôi cái gì?
Lão Trương vừa dứt lời.
Trong phòng vệ sinh bỗng nhiên lần lượt xuất hiện từng ngọn lửa.
Nhiệt độ nóng bỏng bắt đầu đánh tới.
Lão Trương theo bản năng lui về phía sau, muốn rời khỏi chỗ này ngay lập tức, nhưng cửa phòng vệ sinh lại sống chết không mở ra được.
Thấy vậy, lão Trương dứt khoát không phản kháng nữa, quay đầu lại, tiếp tục đứng tại chỗ, chẳng qua là cái mùì vị thịt bị nướng cháy này, đúng là khó chịu đựng.
Ăn thịt nướng là một chuyện rất hạnh phúc.
Nhưng nếu như bị kẹp vào trong cái vỉ đặt ở trên kệ nướng là bạn mà không phải báu vật trong tay.
Cũng sẽ không vẫn tốt đẹp như vậy rồi.
- Tôi chỉ muốn hỏi anh, nếu như cho anh cơ hội lựa chọn một lần nữa.
- Anh vẫn sẽ để mình táng thân nơi biển lửa sao?
Độc Giác Thú ở trong gương không lộ vẻ gì.
Lại kèm theo một loại uy nghiêm.
Lão Trương do dự một chút, anh ấy đang thật sự suy nghĩ về vấn đề này, cũng thật sự cần thời gian lâu một chút.
Một lát sau.
Lão Trương nói:
- Tôi không biết.
Là thật sự không biết.
Lúc đó bản thân làm ra hành động lấy mạng đổi mạng với bọn côn đồ, căn bản cũng không suy nghĩ gì, bởi vì khi đó trên người đám trẻ ở trong phòng học đều bị tạt xăng, một khi phát hỏa, hậu quả kèm theo thực sự không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng người đều có bản năng của mình, như thế này mới là con người chân thực.
Những kẻ động một chút là thích ở nói lý tưởng cao cả hoặc là ném đá ai đó cho đến chết ở trên mạng, nghe một chút xem một chút là được rồi.
- Rất tốt.
Dường như pháp thú rất hài lòng với câu trả lời này của lão Trương.
Gương mặt Độc Giác Thú ở trong gương biến mất không thấy gì nữa, lão Trương nhìn thấy mặt mình, lửa lớn ở chung quanh cũng biến mất không thấy gì nữa, giống như tất cả những chuyện lúc trước, đều chưa từng phát sinh, chỉ là ảo giác của mình.
- Cấp cho anh thân phận hợp pháp để đi lại ở trong nhân gian, lấy một luồng Tinh Hồn ẩn sâu bên trong cơ thể anh.
- Tinh Hồn, cao hơn hình chiếu, vượt qua phân thân.
- Giao phó hai chuyện.
- Chuyện đầu tiên.
- Điều tra chuyện hai cỗ hình chiếu trước đây của tôi mất tích ở Thông Thành.
- Chuyện thứ hai.
- Mượn lực lượng của tôi, ở trong m Ti, trèo lên một chút đi.
Lão Trương nghe vậy.
Lúc ngẩng đầu lên nhìn vào gương.
Phát hiện trong mắt của chính mình, có ánh sáng màu đỏ rực rỡ đang lưu chuyển.
Anh ấy cắn răng.
Nói:
- Tôi cần thời gian…
- Anh có đầy đủ thời gian để thích ứng, sự tồn tại của Tinh hồn quá mức đặc thù, tôi không cách nào dây dưa được thời gian dài, tôi rơi vào trạng thái ngủ say, đến lúc anh gọi tôi, tôi sẽ tỉnh lại cho anh mượn sức mạnh tương ứng.
- Chẳng qua, mắt của anh, là mắt của tôi, tai của anh, cũng sắp là tai của tôi.
- Anh là một cảnh sát tốt, trên người của anh, có những gì tôi đã mất...
Giọng nói từ từ biến mất.
Màu đỏ trong mắt lão Trương cũng chậm rãi rút đi.
Anh quỳ nằm ở trên sàn gạch men trong phòng vệ sinh.
Qua một lúc lâu.
Lão Trương mới chợt đứng lên, vọt ra khỏi ký túc xá của sở cảnh sát, khởi động xe của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận