Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 237: Chúng ta đều giống nhau (1)

Châu Trạch lặng lẽ ngồi trên bậc thang ra vườn hoa trước bệnh viện, ánh mắt anh nhìn chằm chằm lên trên chân của mình.
Thật ra.
Lúc này căn bản là anh không nhìn thấy bất kỳ thứ gì, thậm chí ngay cả chạm cũng đều không có biện pháp đụng chạm đến, thế nhưng hình ảnh trong gương lúc trước đã nói rõ tất cả.
Xiềng xích này đang trói chặt mắt cá chân của chính mình, mà tiếng động bản thân mình gián tiếp nghe được lúc trước thật ra chính là tiếng động được tạo thành do chân mình kéo nó đi.
Nhưng có một điểm khiến Châu Trạch không rõ ràng, chính là tối hôm qua khi mình ở bên trong trại tạm giam, rõ ràng bản thân mình chỉ nghe thấy được bên ngoài hành lang có âm thanh, điều đó đã chứng minh ít nhất vào lúc ấy, nó không hề nằm ở trên chân mình.
Mà điều đó cũng đồng nghĩa với trong thời gian ngắn ngủi khi tiếng xiềng xích vang lên bên người mình kia, đã có người hoặc là có một vật gì đó, buộc chặt xiềng xích này lên trên chân mình.
Mà bản thân mình thì lại không hề phát hiện, thậm chí nếu không phải lão đạo muốn đi vệ sinh nên tiện tay dán lá bùa trong đũng quần lên trên gương, sợ rằng bản thân mình sẽ chẳng thế nào ý thức được xiềng xích mà bản thân mình liều mạng chạy đi tìm lúc trước.
Lại ở ngay trên người bản thân mình!
Một lần nữa bắt xe về lại phòng đọc sách, Châu Trạch ngồi xuống ở sau quầy bar.
Hiện tại anh chẳng có tâm tư đi tắm rửa, sau đó gọi Bạch Oanh Oanh lên tầng về phòng ngủ chung với bản thân mình.
Cũng chẳng có tâm tư nào đi mân mê điều chế nước hoa bỉ ngạn gì cả.
Càng chẳng có tâm tư đọc báo uống cà phê phơi nắng.
Anh thỉnh thoảng lại cúi đầu, nhìn xem bàn chân mình.
Sau đó lại thỉnh thoảng ngẩng đầu.
Nhìn trời.
Nói chung, rất là phiền muộn.
Lão đạo nói lại chuyện cái khóa cho Bạch Oanh Oanh, sau khi Bạch Oanh Oanh nghe xong cũng không khỏi kinh ngạc.
Hơn nữa, bởi vì ông chủ im lặng, dẫn đến tất cả mọi người trong tiệm sách đều rất yên tĩnh.
Cửa của phòng đọc sách đã bị lão đạo khóa lại, lúc này cho dù có khách nào tới cũng chẳng tiện tiếp đón. Về phần quỷ hồn, dù sao thì mở cửa hay đóng cửa cũng chẳng có ảnh hưởng gì quá lớn đối với quỷ hồn.
Sau khi tự rót cho mình một ly nước, lại cho Hầu Tử một dĩa củ lạc, lão đạo nhìn ông chủ còn đang cúi đầu ở bên kia, bỗng nhiên hơi buồn cười.
Một màn này.
Thật sự có chút giống với câu chuyện cổ tích bộ đồ mới của hoàng đế.
Ông chủ nói trên chân anh có một cái xiềng xích.
Không nhìn thấy.
Không sờ được.
Chẳng phải là phiên bản bộ đồ mới của hoàng đế sao?
Sau khi trở lại phòng đọc sách, Châu Trạch lại lấy lá bùa trong đũng quần lão đạo ra, tìm cái gương đặt trên mặt đất ngay vị trí trước mặt mình, trong gương này vừa lúc phản chiếu hình ảnh hai chân của Châu Trạch.
Đồng thời cũng hiển lộ ra một cái xiềng xích đã rỉ sét.
Nó có tồn tại.
Tồn tại vô cùng chân thực.
Tồn tại không thể nghi ngờ.
Ngay từ đầu lão đạo cũng chạy lại gần nhìn xem, mấy người Hứa Thanh Lãng, Bạch Oanh Oanh cũng lại gần quan sát thử thế nào, dường như bọn họ đang đánh giá một món đồ chơi mới lạ.
Chí ít dựa theo tình huống hiện tại, dường như xiềng xích này không hề mang theo nguy hiểm gì, ngoại trừ việc nó khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Nhưng với tư cách người trong cuộc, ông chủ Châu lại không muốn cứ tiếp tục như vậy, anh không hy vọng hai chân của anh phải đeo xiềng xích, cho dù không thể tiếp xúc được mà bình thường cũng không nhìn thấy, nhưng trong lòng anh vẫn có chút vướng mắc.
Hơn nữa nhìn hình ảnh phản chiếu từ tấm gương đã được dán lá bùa kia, thứ bẩn thỉu rỉ sắt này giống hệt với cái hố khiến người ta cảm thấy tế dại, đối với người mắc bệnh thích sạch sẽ như ông chủ Châu, thật sự càng khó có thể tiếp nhận hơn.
Nói thật.
Nếu như cái ổ khóa này chỉ dùng vàng ròng hoặc bạc trắng thuần khiết hoặc dùng một loại phong cách thiết kế mới mẻ độc đáo nào đó, có lẽ đáy lòng ông chủ Châu còn thấy thoải mái hơn chút, chí ít cũng không lâm vào tình trạng đứng ngồi không yên như hiện tại.
- Ông chủ, liệu có phải vì anh bị nhận định là phần tử phạm tội, cho nên trên chân anh mới xuất hiện xiềng xích không?
- Có nhớ ông thầy giáo mang cái mũ 'mặt người dạ thú' đã tự sát lúc trước không?
- Cái mũ của ông ta cũng là thứ anh không lấy xuống được đó.
Bạch Oanh Oanh nói ra suy đoán của mình.
Hứa Thanh Lãng ở bên cạnh gật đầu, dường như thật sự đã từng có chuyện như vậy.
Miệng nhiều người xói chảy vàng, miệng lưỡi thiên hạ thật đáng sợ.
- Không thể nào, không phải.
Châu Trạch lắc đầu, loại bỏ suy đoán này.
- Chuyện của người thầy giáo kia đã khiến cư dân mạng sục sôi, quần chúng đả kích mãnh liệt, mà tôi đây lại chỉ mới là người bị cảnh sát hoài nghi thôi, căn bản là không thể nào so sánh với nhau được, không nên xuất hiện loại tình huống này mới đúng.
Đúng vậy, bởi vì Châu Trạch còn có thể xác nhận, ngay từ đầu xiềng xích này không hề nằm trên người mình, nó đã từng từ xa mà đến gần.
Lão đạo lại gần chỉ chỉ cái gương nhỏ trước mặt Châu Trạch, nói: - Ông chủ, nói lời thật lòng, tôi cảm thấy cái xích sắt này của cậu thật rất đẹp đó. Ngẫm lại xem, mỗi khi cậu mở ra vô song, bộ dạng ấy... ...
Nói xong, lão đạo còn buông thõng hai tay, vẻ mặt dại ra, giống hệt như một đầu zombie lung la lung lay vài cái, sau đó lại đưa tay chỉ xuống dưới chân của mình, nói:
- Nếu như lúc ấy dưới chân cậu có thêm một sợi dây xích, sẽ cực kỳ giống với Quyền Hoàng đánh nhau kịch liệt với Phong Bát Thần trong máy chơi game thời trước.
Nói xong lão đạo lại còn quơ quơ hai tay.
Làm ra một động tác bùng nổ năng lượng.
Ngay sau đó trẻ con hoặc cũng có thể lão đã đắm chìm vào bầu không khí trong phòng máy chơi game ngày trước, cánh tay lão không ngừng vung vẩy qua lại, trong miệng còn lẩm bẩm:
- Haya... ... Haya... ... Haya... ...
Châu Trạch nghiêng mặt qua, nhìn lão đạo đang đứng bên cạnh tự đắm chìm trong thế giới của mình, đồng thời mở miệng nói:
- Lão đạo, sàn nhà trong phòng đọc sách... ...
- A, Deadpool vừa quét dọn xong. - Lão đạo lập tức nói tiếp, từ sau khi có Deadpool, công việc của lão đạo cũng ung dung thoải mái hơn.
- Ah.
Châu Trạch gật đầu, tiếp tục nói:
- Thông Thành không phải là thành phố yêu sự sạch sẽ sao, ông đi dọn dẹp con đường phía trước cửa phòng đọc sách của chúng ta một chút đi, đây cũng là chuyện mà những người dân sống ở thành phố như chúng ta phải làm.
- ... ... - Lão đạo.
Thấy Châu Trạch vẫn đang ngó chừng bản thân mình, không giống như đang nói đùa, lão đạo chỉ có thể mang vẻ mặt khổ sở cầm lấy chổi và cây lau đi ra khỏi phòng đọc sách, bắt đầu quét tước vệ sinh.
Bạch Oanh Oanh ngồi xổm bên cạnh Châu Trạch, đôi tay cô ấy đang bóp bóp bàn chân Châu Trạch, vừa xoa bóp vừa chu mỏ hỏi: - Ông chủ, anh cảm thấy vì sao nó lại xuất hiện? Hay là có người vu oan hãm hại anh?
- Tôi cũng không rõ ràng lắm, hiện tại ngay cả tôi còn cảm thấy chẳng hiểu ra sao, cho nên tôi quyết định quay trở lại trại giam nghiên cứu xem sao.
Nói xong, Châu Trạch lấy danh thiếp tối hôm qua Trương Yến Phong đưa cho mình ra, dựa theo số điện thoại phía trên gọi tới.
Điện thoại rất nhanh đã được kết nối.
Đối diện truyền đến một giọng nói rất trầm thấp:
- Alo, là anh sao?
- Chính là người đã vào trại tạm giam ngày hôm qua. - Châu Trạch trả lời.
- Muốn trò chuyện gì?
- Hôm nay tôi lại muốn vào đó một lần, có thể không?
- Anh nguyện ý thành khẩn thừa nhận tội trạng của mình rồi sao?
- Tôi không có tội. - Châu Trạch lặp lại.
- A.
Châu Trạch nhẫn nại không để bản thân mình bùng phát, nói: - Nói thật với anh, tôi là một người viết sách, tối qua ở trong trại giam khiến tôi cảm thấy dường như bản thân mình lại có cảm hứng, tôi hy vọng... ...
- Tút tút tút... ... ...
Đối phương đã cúp điện thoại.
Ông chủ Châu nhìn nhìn điện thoại di động, bỗng nhiên cảm thấy mờ mịt.
Lại nhìn nhìn lão đạo ở bên ngoài đang "thở hổn hển hổn hển" quét tước đường phố, cảm thấy không ngờ báo ứng lại tới nhanh như thế.
Châu Trạch chỉ có thể lại gọi thêm một cuộc điện thoại nữa, đối phương lại nhận điện thoại, chỉ có điều lần này đầu bên kia điện thoại không nói chuyện trước.
- Tôi muốn quay về trại tạm giam, tôi có lý do của tôi, tuy rằng tôi biết yêu cầu này có chút không... ...
- Sàn sạt... ... Sàn sạt... ... ... Sàn sạt... ... ...
Đầu bên kia điện thoại truyền đến một tiếng vang.
Tiếng vang quen thuộc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận