Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 567: Tổ tông! (1)

Ven đường bên ngoài, luật sư An bị đặt trong lều vải giản dị, anh ta còn rất yếu, đang không ngừng chảy mồ hôi, phản ứng do ngộ độc thức ăn không phải càng ngày càng yếu như anh ta suy đoán, trái lại nó đang từng bước từng bước tiếp tục gặm dần sức khỏe cùng với tinh khí thần của anh ta.
Nói khó nghe một chút.
Chính là tinh thần ý chí của luật sư An phải mạnh hơn người bình thường nhiều lắm.
Cho nên anh ta mới có thể giống với người không bị gì như vậy.
Thật ra, sau nửa giờ nữa, rất có thể anh ta sẽ vì không được cứu trị kịp thời mà toi đời.
Hàng năm, người chết vì ngộ độc thức ăn mà không được cấp cứu kịp thời, thật ra rất nhiều, hơn nữa luật sư An còn thuộc về loại ngộ độc cực kỳ nghiêm trọng.
Đổi lời khác để nói, có trời mới biết rốt cuộc trong rượu kia có chứa thứ gì.
Nếu thật sự chỉ là nước tiểu vậy còn tốt.
Có lẽ nước kia vốn có độc.
Kết quả bản thân anh ta còn uống một vò.
Chỉ là.
Lúc này không ai có thời gian đưa anh ta tới bệnh viện, tất cả mọi người đều tựa như phát điên, không ngừng đào xới đất, ý đồ muốn đả thông thông đạo đã sụp xuống.
Luật sư An dùng hết sức lực toàn thân để trở mình, trong tay anh ta còn cầm điện thoại di động.
Được xem là một người bị bệnh nghiêm trọng nhưng không cách nào đưa vào bệnh viện.
Nằm ở bên cạnh.
Chơi di động một chút.
Không quá mức đúng không?
Quả thật cũng không quá mức.
Hiện tại ngay cả sức để đứng lên anh ta cũng không còn, không giúp được gì, chỉ cần anh ta cứng rắn chịu đựng không để bản thân chết, đã có thể tính là giúp việc lớn.
Bạch Oanh Oanh như phát điên, hai tròng mắt đỏ bừng, càng không ngừng dùng hai tay đào xuống phía dưới, nhưng thông đạo trên dưới hơn 10m, bạn không gọi máy đào qua đấy, muốn dựa vào nhân lực, cho dù có lực lượng cương thi cũng rất khó có thể đào ra được trong thời gian ngắn.
Trương Yến Phong giữ im lặng, ở bên cạnh giúp thanh lý.
Anh ta biết.
Sở dĩ Châu Trạch còn ở phía dưới, là vì bản thân đã nổ dư một lần.
Anh ta cũng cảm thấy rất hổ thẹn, áy náy thật sâu.
Lão Trương là một người thành thật, Châu Trạch có ân với anh ta, anh ta vẫn coi Châu Trạch là bạn tốt của mình, thậm chí là ân nhân, cho nên vì thế, anh ta đã thay đổi rất nhiều, cũng thông suốt hơn rất nhiều.
Rất nhiều chuyện trước đây anh ta không thể nào làm như vậy, nhưng bây giờ có thể làm anh ta sẽ làm.
Cũng bởi vậy.
Nếu Châu Trạch thực sự vì bản thân nổ dư một lần mà không ra được, xảy ra chuyện.
Anh ta sẽ không cách nào tha thứ cho bản thân mình.
Thật ra.
Ngay cả Bạch Oanh Oanh kích động nhất, tức giận nhất cũng không giận lây sang anh ta, nguyên nhân là vì mọi người đều biết, vào lúc đó, lão Trương không nổ, ba người phía dưới sẽ lâm vào kết cục cùng chết.
Quả thật lão Trương đã nổ ra một con đường sống cho đám người phía dưới, về phần cái gọi là nổ dư thêm một lần hay nổ thiếu đi một lần, lão Trương không phải người của đội chuyên gia nghiên cứu địa chất, hơn nữa cho dù có chuyên gia ở đây, dưới tình huống không có bất kỳ dụng cụ đo đạc gì, anh ta cũng sẽ luống cuống.
Nếu lão Trương không nổ.
Vậy kết cục chính là cả ba người cùng bị truy binh tiêu diệt.
Hiện tại, chí ít còn có hai người ra được.
Tiểu loli bất chấp bẩn thỉu, trực tiếp dùng đầu lưỡi của mình vận chuyển đá giúp Oanh Oanh, cô ấy là người có cảm giác tội lỗi sâu nhất, vì sở dĩ mọi người đến nơi này chính là vì cứu cô ấy. Hiện tại ông chủ còn ở bên dưới, sinh tử chưa biết, thành thật mà nói, cho dù là một tảng đá, vào lúc này cũng sẽ bị cảm động mà nóng lên.
Luật sư An mắt đầy quầng thâm, môi trắng bệch, còn sốt cao. Thành thật mà nói, hiện tại anh ta có cảm giác như bản thân mình đang trong luyện ngục.
Lúc này.
Tiểu loli đầu lưỡi đã xuất huyết thụ thương ngồi xuống bên cạnh luật sư An.
Không phải cô ấy đang lười biếng.
Mà là cô ấy muốn cầm lấy bình nước suối bên cạnh, uống liền một ngụm lớn.
Nhổ ra.
Là máu loãng và lượng lớn bùn cát.
Luật sư An nằm bên cạnh an tĩnh nhìn một màn này.
Cái gì cũng chưa nói.
Nói cái gì cũng không thích hợp.
Sau khi tiểu loli súc miệng xong, lại chạy đến bên cạnh Oanh Oanh, hỗ trợ cùng khai thông địa đạo.
Luật sư An thì hơi hơi nhắm nghiền hai mắt.
Thành thật mà nói.
Lúc này.
Phảng phất như đây mới là một đoàn đội.
Nếu như mình không bị bệnh thì tốt rồi.
Bạn nói xem.
Tại sao lúc đó mình phải cố ý rót đầy bát rượu của ông chủ làm gì đây?
Kết quả là.
Uống rượu hỏng việc.
Uống rượu hỏng việc ah.
Ông chủ.
Ông chủ ngàn vạn lần phải cố sức chống đỡ.
Luật sư An nghĩ xem, bây giờ mình có thể hỗ trợ gì.
Cầm điện thoại lên viết một stt?
Công nhân chúng ta có sức mạnh.
Suy nghĩ một chút.
Vì để tránh bị Oanh Oanh dưới cơn giận trực tiếp giết chết.
Luật sư An vẫn bỏ qua ý nghĩ này.
- Tôi thực sự thích cô ấy.
Thân thể bé trai không ngừng loạng choạng.
Thân thể vốn rất nhỏ.
Lúc này càng lộ ra ý vị gần đất xa trời.
- Tôi thực sự rất thích cô ấy, từ lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy ở biệt thự, cô ấy đặc biệt như vậy, làm người khác chú ý như vậy.
- Tôi vừa liếc mắt đã thích cô ấy.
- Phảng phất như có người đang nói cho tôi biết.
- Cô ấy thuộc về tôi.
- Tôi muốn đưa cô ấy về nhà của tôi, cô ấy sẽ vĩnh viễn sống chung với tôi, vĩnh viễn.
Bé trai đang tỏ tình.
Càng giống như tuyên án.
Cậu ta nhìn Châu Trạch.
Tương đương với Ngưu Lang đang nhìn Tây Vương Mẫu.
Dù sao thì.
Nếu không có Châu Trạch xuất hiện.
Hiện tại tiểu loli còn đang ở trên tay cậu ta, sớm muộn gì cũng sẽ là của cậu ta.
Thật ra, có thể nói rằng.
Tham muốn giữ lấy của trẻ nhỏ là mạnh nhất, bởi vì nhiều khi trẻ nhỏ không để ý tới mọi thứ, không muốn trở thành người có tuổi, bởi vậy sẽ có thật nhiều cố kỵ.
Nhưng bé trai trước mắt lại không thể đơn thuần dùng từ "đứa bé" để hình dung.
Chỉ là khi cậu ta chết, cậu ta là một đứa bé mà thôi.
Có trời mới biết cậu ta đã ở trong tầng hầm dưới đất này bao nhiêu năm.
Dù sao thì.
Châu Trạch cảm thấy tuổi tác của cậu ta không thể nhỏ hơn Oanh Oanh.
Nếu không, cậu ta khôn cách nào thu thủ hạ, khai chi tán diệp.
Thậm chí trước khi nổ tung, trong lòng đất này.
Phảng phất như là công viên của một mình cậu ta.
Cậu ta đích thân sáng lập ra xã đoàn này.
Sáng lập ra trật tự trong lòng đất này.
Trong khi những đứa trẻ khác ở tuổi này, chỉ biết chơi trò xếp gỗ, cậu ta đã có sự nghiệp của mình, có giang sơn của mình.
Hôm nay.
Thứ cậu ta mất đi có thể không chỉ là cô gái mình thích.
Còn có tất cả những thứ anh ta kinh doanh được trong quá khứ.
Đám yêu quái, vong hồn sống dựa vào nơi này.
Đám cương thi thuộc hạ cậu ta đích thân bồi dưỡng sưu tầm được.
Cậu ta bỏ bao công sức.
Ngày qua ngày, năm qua năm.
Cố gắng xây dựng tất cả.
Bởi vì Châu Trạch xuất hiện, trong nháy mắt tất cả sụp đổ.
Cậu ta hận.
Châu Trạch hiểu.
Nhiều khi thánh nhân thường thích dạy người khác phải học cách đổi vị trí để suy ngẫm, nhưng tư tưởng ích kỷ mới là thiên tính của nhân loại.
- Tôi thích cô ấy, nhưng anh lại tới cướp cô ấy khỏi tay tôi.
Khoảng cách giữa bé trai và Châu Trạch chỉ còn chừng mười mét.
Cậu ta rất suy yếu, thương thế rất nghiêm trọng, nhưng cậu ta vẫn có thể chống một hơi.
Mà Châu Trạch.
Không tính là bùn nhão, nhưng cũng có thể tính là anh em bà con của bùn nhão.
Một lần thôi phát tiềm lực là nhân định thắng thiên, nhưng hai lần, ba lần, có thể sao?
Châu Trạch cảm thấy những chuyện mình đã trải qua hôm nay thật phong phú, thật đặc sắc, thật đầy đủ.
Nếu như có thể.
Anh thật không hy vọng bản thân vẽ lên dấu chấm tròn ngay lúc này.
- Phốc!
Máu tươi tiếp tục tràn ra.
Nhưng Châu Trạch vẫn gắng gượng chống đỡ cảm giác xé rách đau đớn nơi phổi.
Cưỡng ép mở miệng nói.
- Hẳn cậu nên…
- Tôi nên cái gì…
Bé trai tiếp tục đi về phía trước, dường như cậu ta không bài xích chuyện tiếp tục nói thêm một hồi với Châu Trạch vào lúc này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận