Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1000: Vỗ tay (2)

Thành thật mà nói, không biết tại sao, liên tiếp nhìn thấy hai bộ thi thể, nhưng trong lòng ông ta, điều mà ông ta thực sự sợ hãi, không phải là hai bộ thi thể này cùng với nguyên nhân cái chết đằng sau đó, mà là ông chủ đang ở bên cạnh này.
Ông chủ.
Sao lại có cảm giác ông chủ có chút hưng phấn vậy?
Bây giờ Châu Trạch rất muốn tìm một bồn nước, gục mặt xuống đó một chuyến, luôn có cảm giác hiện tại suy nghĩ của bản thân không được tỉnh táo, đại khái là do hậu di chứng của doanh câu?
Chẳng qua là.
Suy nghĩ thêm một chút.
Thật giống như đang đẩy hết sai lầm lên trên người doanh câu, biến doanh câu thành kẻ vác nồi cũng không thích hợp lắm.
Châu Trạch lấy thuốc lá ra, lão đạo bỗng nhiên mở miệng nhắc nhở:
- Ông chủ, đợi lát nữa cảnh sát sẽ tới.
Nếu phát hiện tàn thuốc, không dễ bàn giao lắm.
- Không có chuyện gì, chúng ta có thể là nhân chứng, không, hình như phải gọi là người phát hiện hiện trường.
Lão đạo nghe vậy, vẫn phải lắc đầu một cái.
Người phát hiện hiện trường gây án, đứng ở bên cạnh thi thể còn có tâm tình hút thuốc lá?
Cuối cùng, Châu Trạch vẫn rút một điếu thuốc, nicotin đối với anh mà nói, thực sự không có tác dụng gì nữa rồi, nhưng cái động tác có tính thói quen này, luôn có thể mang đến cho bản thân một chút bình tĩnh theo thói quen.
Sau đó.
Đi vào bên trong.
Đã nhìn thấy bồn nước anh mong muốn.
Chẳng qua là, bồn nước bên kia.
Đã bị người ta chiếm đoạt trước một bước.
Hơn nữa hẳn là người đó còn sẽ chiếm đoạt rất lâu.
A.
Loại người như vậy.
Thật không có tư chất.
Ba tong rơi ở bên cạnh, đã bị bẻ gãy.
Một ông lão còn đang trôi nổi trong bồn nước, hai chân ngửa về sau, duy trì một loại động tác có tính cân bằng động.
Đầu, còn đang chìm chìm nổi nổi ở trong hồ nước.
Nước trong vòi nước còn đang không ngừng chảy ra.
Làm cho trong toàn bộ nhà vệ sinh.
Tích tụ một tầng nước.
Trên cổ của ông lão, còn có một sợi dây, kéo dài đến trên đất.
Tấm gương bên trên bồn nước, cũng đã sớm vỡ vụn, có máu tươi nhuộm đó bên trong từng vết nứt, lại phóng đại một vài chất đặc thù trong đó.
Châu Trạch phun ra một vòng khói.
Anh còn nhớ trận chiến lần trước, phía sau tiệm sách nhà mình còn có một cái viện bảo tàng tượng sáp, bây giờ đã sớm vỡ nợ, vào giờ phút này, anh có một loại cảm giác đi vào viện bảo tàng tượng sáp.
Mang theo một chút dễ dàng, mang theo chút thanh thản.
Thưởng thức loại hình ảnh tử vong như thế này.
Động, tĩnh, biến thái.
Tạo thành một bức tượng điêu khắc cảnh đẹp ý vui.
Nhưng những thứ này.
So với chuyển động trong phim hoạt hình.
Còn kích thích hơn.
Lão đạo ở bên cạnh một mực kìm chế không phát ra tiếng, tiểu Hầu Tử thỉnh thoảng nhô đầu lên, hết nhìn đông tới nhìn tây.
- Đùng! Đùng! Đùng! Đùng!
Từng tiếng vang trầm đục.
Từ giữa phòng truyền tới.
Lão đạo giật mình một cái, lập tức đưa tay vào đũng quần, chuẩn bị ra tay bất kì lúc nào!
Châu Trạch chỉ cực kì tự nhiên đẩy mở cánh cửa buồng trong.
Cửa bị đẩy mở.
Trên vách tường đối diện cửa phòng.
Loang lổ những điểm đỏ tươi.
Giống như là đã đạt tới cực hạn của nghệ thuật vẩy mực.
Làm cho người ta một loại rung động cực kì kích thích.
Trong lỗ mãng, lại mang theo sự khơi gợi sức tưởng tượng trong nội tâm con người.
Trong sự gọn gàng, cất giấu sự điên cuồng làm cho người ta sợ hãi.
Một người đàn ông trung niên hơn ba mươi tuổi, trên người chỉ mặc quần cụt đang ngồi ở bên trên một người đàn ông.
Trong tay anh ta còn đang cầm một thứ giống như viên gạch.
Đang không ngừng đập về người đã sớm tắt thở ở dưới người mình.
Đập xuống.
- Ầm!
- Bẹp!
Máu tươi tung tóe.
Rất hiển nhiên, vết vẩy mực ở trên vách tường, chính là kiệt tác của người đàn ông trước mắt này.
Châu Trạch có một loại cảm giác xấu hổ khi bản thân không mời mà tới, và cảm giác bản thân tự tiện tiến vào lĩnh vực sáng tác của nghệ thuật gia.
Đúng.
Thật sự có loại cảm giác này.
Anh có thể nhìn ra.
Người đàn ông trước mắt này.
Anh ta đập rất chuyên chú, đập đến rất nghiêm túc, đập đến rất bền bỉ.
Cánh tay của anh ta hẳn là đã sớm đau nhức đến không chịu nổi.
Nhưng anh ta vẫn đang kiên trì.
Đây là một loại cố chấp đối với nghệ thuật.
Đốc thúc tiềm lực ở bên trong cơ thể bản thân bạo phát ra.
Cảm giác.
Không thua gì đi bộ hơn ngàn cây số, cũng không kém với đi chuyển kiếp ngang qua sa mạc Sahara.
Mà lúc bóng dáng của Châu Trạch cùng lão đạo xuất hiện ở cửa.
Người đàn ông chỉ mặc quần cụt đó ngẩng đầu lên.
Nhìn hai người ở cửa.
Bỗng nhiên nhếch môi cười.
Lộ ra hàm răng đã ngả vàng.
Hiển nhiên.
Anh ta không chú trọng cá nhân vệ sinh đến thế nào.
Giống như những nghệ thuật gia đều không thích chăm sóc vẻ bề ngoài vậy.
Không bê bối một chút, thì sẽ không thể hiện được cái tôi của mình.
Nhưng bên trong nụ cười của anh ta, lại tràn đầy đơn thuần, thậm chí, còn giống như có chút thành thực và mừng rỡ.
- Aw! Aw! Aw!
Anh ta phát ra một tiếng hoan hô.
Hơn nữa.
Quay đầu nhìn về phía vách tường ở sau lưng.
Giống như là một họa sĩ, đang cho người khác thấy thành quả tâm huyết của mình vậy.
Lão đạo nuốt nước miếng một cái, năm ngón tay siết chặt đũng quần.
Trong lòng đang nghĩ.
Đây là người hay quỷ?
Hẳn không phải là người đi.
Chắc chắn không phải là người!
Suy nghĩ một chút.
Lão đạo dùng khóe mắt liếc qua nhìn về phía nhà mình ông chủ.
Ông ta nhìn thấy.
Ông chủ giơ hai tay lên,
- Ba! Ba! Ba!
Bắt đầu.
Vỗ tay…
...
Tiếng vỗ tay.
Rất lâu mới ngừng lại.
Ông chủ Châu tỏ ra cực kì có thành ý với chuyện này.
Nếu đã không mua vé vào sân.
Dù sao cũng phải cho chủ nhà một chút khích lệ.
Ngược lại cũng không cần tốn tiền.
Vẫy vẫy tay, lòng bàn tay có chút phiếm hồng.
Lão đạo ở bên cạnh, cảm giác đầu của mình bị người ta bắt lấy, hút sạch sẽ.
Sao ông ta vẫn không thể hiểu được tình huống trước mắt vậy?
Rốt cuộc là người hay là quỷ?
Hay lại có ai đó đang giở trò?
Lệ quỷ ám thân?
Hung linh xuất hiện?
Hay là có yêu ma gì đó ở bên cạnh, đang gây sóng gió?
Lão đạo có chút trông gà hoá cuốc rồi, bởi vì tình cảnh trước mắt, muốn ông ta không suy nghĩ nhiều như vậy thì cũng có chút khó khăn.
Nhưng mà.
Châu Trạch vẫn tỏ vẻ thờ ơ.
Bởi vì nơi này.
Sạch sẽ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận