Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1482: Tiên nô (2)

Nụ cười trên mặt lão thái bà càng sâu hơn.
Chỉ thấy bà ta há miệng ra.
Từng luồng cuồng phong màu đen lại trực tiếp phun ra từ trong miệng bà ta, bay loạn tứ tung trong khoảng không gian không lớn này.
Lần trước nhìn thấy có người chơi cuồng phong như thế này, vẫn là Thúy Hoa, nhưng Thúy Hoa người ta, nhiều nhất cũng chỉ có khoảng chừng hai ba luồng gì đó mà thôi, cũng không cung cấp số lượng lớn như lão thái bà ở trước mắt này.
Từng sợi xích sắt màu đen xuất hiện ở trước người của Châu Trạch, khóa chặt vùng không gian ở trước mắt, trong một lúc, cho dù cuồng phong ở bên ngoài có hung hãn hơn nữa, cũng vẫn không thể tiến vào được.
Uống chút cà phê, phơi nắng một chút, cả ngày vẫn luôn thư thả rồi lại thoải mái như vậy.
Nhưng chuyện có thể tức chết người là, tiến bộ của ông chủ Châu, tuyệt đối là người nhanh nhất trong số những người trong tiệm sách, hơn nữa còn nhanh đến mức gần như những người khác trong tiệm sách có cưỡi ngựa cũng không đuổi kịp.
- Để... tôi... lên...
Khiến Châu Trạch có chút bất ngờ là, giọng nói của Doanh câu bỗng nhiên truyền tới.
- Chuyện nhỏ mà thôi, tôi có thể giải quyết được.
- Ha... Ha...
Tiếng cười của Doanh câu vừa dứt.
Lão thái bà – người vốn dĩ nên quỳ rạp ở nơi đó, bóng dáng bỗng nhiên tiêu tán rồi.
Cũng trong lúc đó, sau lưng Châu Trạch, cũng chính là một đường không gian nhỏ xíu ở giữa bản thân anh và lớp kết giới kia, nơi đó xuất hiện lớp kết giới của lão thái bà.
Bà ta đang bày ra gương mặt mỉm cười mà nhìn về phía cổ của Châu Trạch, đầu lưỡi đã có nước miếng chảy tràn xuống dưới, ngay lập tức trực tiếp cắn về phía cần cổ của Châu Trạch!
- Sát bút!
Sát bút từ trong túi quần áo của Châu Trạch trực tiếp đâm xuyên ra ngoài, trên bút máy toát ra ánh sáng màu đỏ, trong giây lát, xuyên thủng cần cổ của lão thái bà.
- Ầm!
Lão thái bà đánh lén không thành công.
Châu Trạch lập tức nghiêng người, lui về phía sau.
Sau khi đâm xuyên qua cần cổ của lão thái bà, Sát bút nhanh chóng đánh một vòng ở trên không trung, lại bay trở về bên cạnh Châu Trạch.
Một tay của lão thái bà che cổ của mình, phát ra từng trận âm thanh tương tự như tiếng quạt gió sau khi bị hư lại còn bị cưỡng ép mở lên.
Châu Trạch đưa tay, thu hồi Sát bút.
Mới vừa rồi, nếu không phải là Sát bút tự động bảo vệ chủ nhâ, lúc đó, hẳn là anh đã bị lão thái bà đánh lén thành công rồi.
Cũng khó trách mới vừa rồi Doanh câu lại đột nhiên nói có thể để cho anh ấy ra tay.
Có lẽ nguyên nhân không phải bởi vì Thiết hàm hàm ngứa tay.
Thuần túy là bởi vì ở từ góc độ của Thiết hàm hàm, khả năng rất cao là Châu Trạch sẽ bại trận.
Đối thủ có thực lực mạnh cũng không phải chuyện đáng sợ nhất, chuyện đáng sợ nhất là loại đối thủ không chỉ có thực lực mạnh, hơn nữa kinh nghiệm chiến đấu cùng với ý thức chiến đấu đều cực kỳ phong phú như thế này.
Chiêu giương đông kích tây mới vừa rồi lại lão thái bà, quả thật chơi đến mức cực kì thuần thục.
- Rốt cuộc thì đây là thứ gì vậy chứ?
Châu Trạch hỏi ở trong lòng.
Không phải là người, không phải là yêu, cũng không phải quỷ, bởi vì lúc lão thái bà động thủ, trên người cũng không có loại khí tức đặc thù của ba loại người kể trên, ngược lại lại có vẻ rất thuần túy… rất tinh khiết.
- Tiên... nô...

Tiên nô, ý trên mặt chữ, rất dễ hiểu, nhưng ông chủ Châu cũng không dám chắc chắn như vậy.
Giống như là “tiểu quỷ tử” “bàng tử”* “Oa nô”** vậy, cái chữ hậu tố “nô” này, chỉ là muốn đại biểu cho một loại miệt thị và khinh thường của người nói chuyện đối một quần thể mà thôi.
(lần lượt là “thằng quỷ nhỏ” “hạt ngô”; *chỉ người Nhật Bản, cách gọi của người TQ thời xưa, chữ ‘nô’ chỉ nô lệ, người hầu, cách gọi này xuất phát từ một câu chuyện trong lịch sử vào thời Hán Vũ Đế)
Một loại ý nghĩa khác chỉ đơn thuần là “nô lệ của tiên nhân” mà thôi.
Đương nhiên, lúc này cũng không quá thích hợp để đi nghiền ngẫm từng chữ một, mặc dù lão thái bà – kẻ vừa mới bị Sát bút xuyên thủng cổ họng kia, nhưng loại người có sức sống đáng sợ như thế này, vẫn luôn khiến cho người ta không thể tưởng tượng được như vậy.
Ngược lại lúc trước cũng đã từng thấy có người sau khi cơ thể bị thương vẫn còn sức có thể nhảy nhót hoặc là có sức khôi phục rất kinh người, thế nhưng loại sau khi cơ thể bị thương nặng, ngược lại khí tức lại càng trở nên cường thịnh hơn như thế này, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Để đảm bảo an toàn, trong ánh mắt của ông chủ Châu bắt đầu làn tràn một loại màu đen, đồng thời đang chậm rãi nhắm mắt lại, bắt đầu hoán đổi với nhân cách nửa gương mặt.
Đối với chuyện lần này, Doanh câu cũng bày tỏ sự ngầm cho phép.
Nếu như vẫn là Châu Trạch đang lái xe mà nói, vậy thật sự vẫn có khả năng bị lật xe, nhưng nếu để cho Nửa gương mặt làm chuyện này, đối phó với loại nhân vật như ở trước mắt này, vấn đề vẫn còn chưa lớn.
Ít nhất.
Người ta còn chưa mù.
Vẫn nhìn thấy tấm bùa kia.
Bàn tay đang che cổ của lão thái bà buông lỏng, vị trí vết thương ở trên cổ đã xuất hiện một lớp màng màu đen, ngay sau đó, hai tay hai chân của lão thái bà đều đè sát xuống, cả người giống như là một con thằn lằn mà nằm ở trên đất, lấy tốc độ cực nhanh mà bắt đầu tiến hành đi vòng ở chung quanh Châu Trạch.
- Ầm!
Đột nhiên.
Lão thái bà bắn vọt lên, xông về phía Châu Trạch, trên hai tay hai chân của bà ta mơ hồ có khói mù màu đen đang vờn quanh, tản ra khí tức có tính ăn mòn cực mạnh.
Lúc này, ông chủ Châu vừa mới lần nữa mở mắt ra, trong ánh mắt, lộ ra một tia thâm thúy.
Sau đó.
Ngược lại không có trận giao chiến kinh thiên động địa gì đó, cũng không có đại chiến ba trăm hiệp thảm thiết anh tới tôi đi gì đó.
Có.
Cũng chỉ là một chiêu né người tiêu sái.
Vào thời điểm thích hợp nhất.
Cơ thể Châu Trạch nghiêng sang.
Lão thái bà nhào tới, không đánh trúng Châu Trạch.
Châu Trạch lại thuận thế đưa tay,
- Ba!
Ngón tay xẹt qua vị trí ở trên mặt của lão thái bà, kéo lá bùa vẫn luôn dán ở trên mi tâm của lão thái bà xuống.
Ừm.
Lá bùa quen thuộc.
Bên trên dường như vẫn còn lưu lại độ ấm của thân thể.
Ở nơi nếp gấp, thật giống như còn kèm theo một sợi lông màu đen có chút xoăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận