Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 520: Thân thể, trở về, khủng bố như vậy! (2)

Trong gió buổi sáng, bọn họ có chút xốc xếch.
Lão Trương sờ sờ mũi của mình, hơi ngượng ngùng, anh ta là lão cảnh sát hình sự, thế mà lại có thể lệch lạc tới nước này.
Châu Trạch lại có chút bận tâm.
Không nhìn thấy thân thể của mình xuất hiện trước mặt mình.
Trong lòng anh lại cảm thấy không ổn.
Sau khi con người đã quen với lực lượng, sẽ không cảm thấy nó có gì đặc biệt, giống như một người vẫn được hưởng chính sách và ưu đãi cao nào đó, dần dần không những anh ta sẽ không cảm ơn, ngược lại còn sẽ tập mãi thành thói quen, cảm thấy đó là chuyện đương nhiên, là thứ bản thân vốn nên có được.
Mà đột nhiên ưu đãi và phụ này bị xóa đi, ngược lại bản thân sẽ cảm thấy vô cùng không thăng bằng, cảm giác mình đã gặp phải nghiền ép đả kích không công bằng.
Hiện tại Châu Trạch đang có cảm giác như vậy.
Từ không cảm thấy gì.
Nhưng hiện tại anh lại cảm thấy, thân thể Từ Nhạc.
Là mê người và khiến người quyến luyến như thế.
Đợi người.
Châu Trạch hơi buồn chán.
Muốn tìm người chuyện trò một chút.
Anh tự tay gõ lồng ngực của mình.
Một trận đau đớn truyền tới.
Dường như xương sườn vốn yếu ớt lại bị gãy thêm một chiếc nữa rồi.
Bên cạnh, lão Trương nhìn tới ngu si.
Ông chủ nhà mình là một người đàn ông đường đường chính chính.
Không có chuyện gì làm lại hủy xương sườn của mình đi để giải buồn!
- Này, nói.
Trong lòng Châu Trạch hô lên.
- Nói... ... Cái gì... ...
- Tiêu thực?
- Đều... ... đã ói ra... ...
- Tôi chỉ xác nhận thử xem anh còn đó hay không, ngộ nhỡ đợi lát nữa khi đánh nhau, đánh không lại, còn phải dựa vào anh.
- Anh không sợ... ... tôi... ... ăn anh?
- Không sao, dù sao thì anh cũng đã ói ra một phần, điều này có nghĩa tôi còn có thể chơi thêm vài lần nữa.
- ... ... - Doanh câu.
- Này, sao anh không nói gì nữa?
- Đợi lát nữa... ... có thể... ... không cần dùng đến tôi... ...
- Vì sao? Này, anh đừng đi, anh nhỏ mọn vậy để làm gì? Dùng một chút cũng không mang thai đúng không? Ngộ nhỡ lát nữa tôi đi báo thù lại bị người giết ngược, không phải là quá mất mặt anh rồi sao?
- Chờ anh... ... cầm lại thân thể... ... sẽ hiểu... ...
- Hiểu cái gì?
- Anh... ... sẽ trở nên... ... mạnh mẽ.
- Vì sao? Bởi vì trải qua chuyến linh hồn phiêu lưu nguy hiểm này, trong lúc vô hình đã tăng cường độ linh hồn của tôi sao? Đây cũng là tu luyện?
- Đừng gạt tôi như thế.
- Dị độ không gian.
- Cà phê báo chí lại thêm đường kia, lật qua lật lại cũng chỉ có mấy chiêu như vậy, hay anh cho tôi trộm thêm mấy chiêu nữa?
- Anh! ! ! ! ! !
Dường như mấy từ cà phê báo chí này đã kích thích tâm tình của vị trong cơ thể kia.
Đối phương trực tiếp câm miệng..
Cũng khó trách, mỗi lần nghe được tên mấy chiêu thức này.
Doanh câu lại có xung động muốn đồng quy vu tận với tên ngu xuẩn này.
- Được rồi được rồi, anh nghỉ ngơi đi. Đúng rồi, tôi trở nên mạnh mẽ mà anh không lo lắng sao?
- Con cọp... ... sẽ để ý tới... ... một con kiến... ... luyện được... ... hai khối cơ bắp sao?
- Ha ha... ...
- Ha... ...
Không tức giận, thực sự là một chút cũng không tức giận.
Khóe miệng Châu Trạch còn lộ ra nụ cười mỉm.
Càng mong đợi nữa à.
Lực lượng sẽ trở nên mạnh hơn?
Nếu tính toán như vậy, lần ăn trái đắng này cũng không thể tính là ăn chùa.
Lúc này.
Một xe chở khách loại nhỏ lái đến trước cửa.
Xe cửa bị mở ra.
Oanh Oanh từ bên trong nhảy xuống tới.
Sau đó là luật sư An, lão đạo ngồi ở vị trí tài xế, cũng không biết bọn họ lấy được chiếc xe van này từ chỗ nào.
Oanh Oanh nhìn thấy Trương Yến Phong trước.
Dù sao thì lão Trương cũng đang mặc đồng phục cảnh sát, rất rõ ràng.
- Đây là... ông chủ?
Oanh Oanh chỉ chỉ người được phủ cực kì kín bên cạnh Trương Yến Phong.
- Đúng, ông chủ. - Lão Trương nói chắc chắn.
- Ông chủ!
- Anh anh anh!
- Người ta nhớ ông chủ muốn chết!
Oanh Oanh nhào về phía Châu Trạch.
Muốn ôm một cái.
Cầu ôm một cái!
Châu Trạch sửng sốt một chút.
Trương Yến Phong cũng sửng sốt một chút.
Sau đó chỉ nhìn thấy Oanh Oanh như chim nhỏ nép vào người, nhảy qua.
Muốn ôm một cái.
Anh anh anh!
- Răng rắc!
Oanh Oanh trực tiếp đụng Châu Trạch ngã lăn trên mặt đất.
Vốn không còn mấy chiếc xương sườn lành lặn, lần này lại gãy hết.
Một trận tiếng xương cốt vỡ vụn khiến da đầu người ta tê dại truyền đến.
- Ách... ... - Trương Yến Phong.
- Anh... ... - Bạch Oanh Oanh.
- A... ... - Luật sư An.
- Hí... ... - Lão đạo.
- Ông chủ, ông chủ?
Oanh Oanh ôm lấy Châu Trạch.
- Ông chủ, ông chủ không nên hù dọa người khác!
- Gần đây có thể người ta hơi nặng một chút.
- Nhưng nếu thật sự đè chết ông chủ.
- Người ta cũng xấu hổ không muốn sống nữa.
- Quá xấu hổ!
- Đưa người vào trong xe đi!
Luật sư An lập tức hô lên.
Oanh Oanh ôm Châu Trạch lên xe.
Trong xe còn có một người đang nằm, là thân thể của Châu Trạch.
- Ông chủ, ông chủ không sao chứ?
Châu Trạch hữu khí vô lực lắc đầu.
Thực sự.
Thiếu chút nữa bị nha đầu kia đè chết...
- Tôi dẫn độ linh hồn ông chủ ra, sau đó lại đưa trở lại trong cơ thể.
Luật sư An đưa tay đặt ở vị trí trán Châu Trạch.
Châu Trạch tùy theo nhắm mắt.
Giữa lúc luật sư An chuẩn bị dẫn độ linh hồn thì.
Tay anh ta bỗng nhiên chấn động.
Sau đó càng là tê rần, trong nháy mắt mất đi tri giác.
Sau đó.
Một luồng khói mù đen nhánh phiêu dật đi ra khỏi thân thể tàn tạ kia.
Châu Trạch lại bắt đầu đi tới thân thể vốn có của mình.
Luật sư An có chút khiếp sợ: - Cường độ linh hồn của ông chủ đã tăng tới mức này rồi sao?
Cùng lúc đó.
Sau khi linh hồn trở về vị trí cũ.
Đôi mắt Châu Trạch chậm rãi mở ra.
Trong lúc nhất thời.
Da thịt trên người bắt đầu biến thành màu xanh đậm, sau đó bắt đầu thoáng khô quắt xuống, trở nên rất ngưng thực, mang theo một loại uy nghiêm cổ xưa!
Hai chiếc nanh càng dài ra ngoài môi, hiển lộ rõ khí lạnh bức người!
Hình thái thuộc về cương thi.
Dưới điều kiện tiên quyết là ý thức bên trong cơ thể kia còn chưa thức tỉnh.
Vậy mà bản thân mình lại có thể chủ động phơi bày ra.
Lão đạo vốn đang ngồi ở vị trí tài xế chỉ cảm thấy cả xe rung động.
- Rầm!
Sau đó.
Xe van trực tiếp trầm xuống.
Khiến nước trong bình giữ ấm lão đạo cầm trên tay đổ hết ra ngoài.
Lão đạo lập tức đẩy cửa xe ra, đi xuống kiểm tra.
Sau đó lão đạo hít sâu một hơi.
- Ahhh.
- Bốn cái lốp.
- Đều phát nổ!
Nhìn bốn chiếc lốp xe đã nổ tung, lão đạo chắp chắp miệng, cảm khái nói:
- Hù chết người.
Ngay sau đó.
Thân xe van bắt đầu lay động.
Bởi vì xe đang đậu ở cửa, cho nên lân cận có rất nhiều người, không ít lữ khách đã tụ về phía bên này.
Cũng may, xe van không lay động quá lâu, theo một tiếng "răng rắc"... giòn vang.
Cửa sổ xe trực tiếp văng tung tóe, toàn bộ cửa xe hãm vào trong.
Bụi bặm phủ mù mịt.
Các lữ khách phụ cận đã phát ra từng đợt kinh hô, rốt cuộc đây là thế nào vậy?
Cảnh sát trực ban ở phụ cận nhà ga lập tức tới kiểm tra tình huống, Trương Yến Phong mặc đồng phục cảnh sát lập tức giơ tay can thiệp, tạm thời lấy giấy chứng nhận của mình ra, đồng thời còn ra hiệu cho đám cảnh sát sơ tán quần chúng.
Vào lúc này, tất cả mọi người đều thật biết điều, ngược lại không đần độn tiếp tục lưu lại quan sát.
Dù sao thì bọn họ cũng không phải đám hàng xóm cả ngày chỉ thích xem náo nhiệt.
Mấy năm này, nhà ga trong nước xảy ra rất nhiều chuyện.
Thậm chí cảnh sát trang bị súng thật đạn thật đứng mai phục bên ngoài nhà ga cũng không phải chuyện lạ gì.
Khi đoàn người sơ tán.
Trong xe, mọi người thừa cơ hội này xuống xe hòa với đoàn người rời khỏi, Oanh Oanh vẫn không quên khiêng bộ thi thể sứt mẻ đã được dùng chăn để bọc lại kia.
Dưới sự can thiệp của Trương Yến Phong, mọi hậu quả đều được giải quyết tốt, không cần bọn họ phải lo lắng nhiều.
Thật ra, có đôi khi thân phận của Trương Yến Phong rất tiện dùng trên phương tiện kết thúc công việc. Cũng không trách luật sư An lại nói sau này anh ta muốn giúp lão Trương tiếp tục leo lên vị trí cao hơn.
Mọi người mau chóng thuê hai gian phòng ở phụ cận nhà ga.
Lúc này, Châu Trạch mới được Bạch Oanh Oanh hầu hạ tắm rửa xong.
Đổi lại một bộ quần áo rồi, Bạch Oanh Oanh mới mở cửa để luật sư An và lão đạo đang chờ bên ngoài đi đến.
Về tới nhục thể của mình.
Lại thoải mái mà tắm rửa một cái.
Châu Trạch có cảm giác như anh vừa giành lấy cuộc sống mới.
Vẫn là cỗ thân thể này phù hợp với mình nhất, cũng thoải mái nhất, mang đến cảm giác an toàn cực lớn cho mình.
Quan trọng nhất là.
Ở dưới thân thể này, thực sự không được, anh còn có thể gọi doanh câu ra.
Tuy nói bình thường anh vẫn hô "không muốn không muốn".
Nhưng thời khắc mấu chốt.
Anh vẫn "thật là thơm".
Này cũng giống như vũ khí hạt nhân vậy, biết rõ cho dù có dốc hết sức lực nghiên cứu ra nó cũng khó có khi dùng tới, nhưng nếu không cầm thứ đồ chơi nhỏ này trong tay, bạn không thể nào cảm thấy yên tâm được.
Khẽ dựa lên trên giường.
Bạch Oanh Oanh ngồi chồm hổm bên cạnh bóp vai giúp Châu Trạch.
Luật sư An đưa một điếu thuốc cho lão đạo, sau đó lại lấy thêm hai điếu khác ngậm trong miệng, châm lửa, rồi lấy xuống một cây chuẩn bị đưa cho Châu Trạch.
Châu Trạch nhíu nhíu mày.
Không nhận.
Luật sư An cười cười, rút một điếu mới ra, sau đó ném cả điếu thuốc và bật lửa xuống giường.
Bạch Oanh Oanh lập tức nhặt lấy thuốc và bật lửa lên.
Đôi môi đỏ mọng đáng yêu bọc lấy khói thuốc, sau đó cầm bật lửa châm lửa.
Hít một hơi, cô ấy không nuốt xuống mà ngậm trong miệng.
Có thể nói rằng những đám nhóc không biết hút thuốc lá nhưng lại thích làm le, giả vờ hút thuốc lá thường có dáng vẻ như vậy, nhìn như hút không ít, nhưng thật ra chỉ là đang giả vờ mà thôi.
Nhưng Bạch Oanh Oanh lại trực tiếp dùng miệng mình tìm được miệng Châu Trạch.
Miệng đối miệng mà truyền hết phần khói trong miệng mình vào miệng Châu Trạch.
Châu Trạch hút vào trong phổi.
Mùi vị nicotin cộng thêm luồng hương khí lạnh như băng.
Thông thường, khi phụ nữ Trung Quốc hút thuốc lá thường sẽ là Marlboro.
Sau khi hít vào, sẽ chậm rãi phun khói ra từ lỗ mũi.
Chậm rãi từ từ.
Tư vị sâu sắc.
Thật thoải mái!
Luật sư An đứng bên cạnh bày ra khuôn mặt ghét bỏ.
Khoát tay một cái nói:
- Này, này, hai người thích tát thức ăn cho chó như vậy sao?
- Đúng vậy.
Lão đạo ở bên cạnh nhỏ giọng phụ họa, sau đó lại len lén quan sát ông chủ, thấy ông chủ không quan tâm tới bản thân mình, lúc này lão mới yên lòng lại.
Sau khi trải qua quá nhiều chuyện, lão đạo thật không dám thử đi dò xét sát biên giới điểm mấu chốt của ông chủ nữa.
Đúng là mấy lần trước thiếu chút nữa lão đã gây ra họa lớn, trong lòng chính lão cũng có chút tự hiểu.
Châu Trạch không để ý tới sự kháng nghị của luật sư An.
Oanh Oanh càng làm như không nghe thấy.
Lại hít một hơi thuốc.
Miệng đối miệng độ cho ông chủ.
Khi lại thu hồi miệng thì.
Cô ấy cố ý dùng bờ môi của mình nhẹ nhàng chạm vào môi dưới của Châu Trạch.
Sau đó lại dùng hàm răng cắn bờ môi của mình.
Xấu hổ cười cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận