Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1766: Truy tìm nguồn gốc (Hạ) (1)

Giống như là, bị chuyện gì đó cực kì kinh khủng kích thích.
Anh ta đã phát hiện!
Chắc chắn anh ta đã phát hiện ra gì đó!
Châu Trạch giơ tay lên, tỏ ý hồ yêu có thể kết thúc rồi.
Khủng cảnh bốn phía bắt đầu vặn vẹo, vẻ hư ảo giống như bị thuốc màu bị súng nước cọ rửa sạch sẽ, sau đó trở thành một tấm rèm nước, đến cuối cùng, rất nhanh thì hơi nước đã tan đi hết.
Khung cảnh phòng ngủ lại xuất hiện một lần nữa, ngoại trừ chóp mũi dường như vẫn còn có chút hơi nước lưu lại, thì trong căn phòng, đã không thấy chút hơi nước nào nữa.
Hồ yêu vẫn quỳ rạp ở trước người của Châu Trạch, tay của Châu Trạch, vẫn đặt ở đỉnh đầu của cậu ta như trước.
Mà Nửa gương mặt.
Cho dù là khung cảnh “hư ảo” này đã kết thúc.
Anh ta vẫn ngẩn người ở đó như trước.
Thành thật mà nói, Châu Trạch không thể biết được, rốt cuộc chuyện như thế nào, mới có thể khiến cho Nửa gương mặt mất không chết đến như vậy.
Đầu tiên, Nửa gương mặt không có gì trói buộc, hơn nữa với tính cách và tác phong làm việc của anh ta, lại càng giống như một Thiết hàm hàm phiên bản phóng đại cực đoan hơn.
Dáng vẻ một “kẻ thô lỗ” như vậy, có chuyện gì, phản ứng đầu tiên đều là trực tiếp hùng hổ xông tới, lười lắm lời thêm bất cứ lời nào.
Cuộc đời của anh ta, có thể nói là dài đằng đẵng, nhưng nếu bỏ qua đoạn thời gian anh ta bị giam cầm và phong ấn ở dưới núi Nga Mi, thật ra thì, cũng không coi là quá dài.
Đoạn thời gian thực sự thoát khỏi Doanh câu, năm tháng không hề trói buộc, có lẽ tương đối ngắn ngủi đi.
Cho nên.
Rốt cuộc là anh đã phát hiện chuyện gì vậy chứ?
- Này?
Châu Trạch đưa tay, huơ huơ ở trước mặt của Nửa gương mặt.
Ánh mắt của Nửa gương mặt, bắt đầu lần nữa tập trung lại, nhưng sau khi tập trung, lại sống chết nhìn chằm chằm vào Châu Trạch.
- Làm sao?
Nếu không phải đã biết rõ, không đánh thức Doanh câu thì căn bản là không đánh lại vị ở trước mắt này, thậm chí còn có thể, coi như có đánh thức Doanh câu cũng không thật sự có thể đánh được vị trước mắt này.
Ông chủ Châu thực sự hận không thể trực tiếp xông lên cho người này một tát.
Đứng đây mà giả ngầu.
Cũng không nói một câu nào.
Anh muốn quyết giết ai đấy?
- Ha ha ha... Ha ha ha ha... Ha ha ha ha ha...
Nửa gương mặt chợt cười to.
Châu Trạch theo bản năng mà lùi về sau một bước, bởi vì ở quanh người của Nửa gương mặt, đã xuất hiện từng vòng xoáy khí màu đen, hiển nhiên, đây mới thật sự là có khuynh hướng tẩu hỏa nhập ma đi, nếu không cũng không đến mức ngay cả khí tức của bản thân cũng không cách nào ẩn giấu được.
...
Lầu một của tiệm sách.
Đang chuẩn bị một bữa tiệc tưởng niệm*… đang chuẩn bị một bữa liên hoan, mọi người của tiệm sách đều đang bận rộn chuyện ai nấy làm.
(*từ được dùng ở đây mang ý nghĩa “lễ tang, thương tiếc, tưởng niệm)
Cho dù là những người bình thường không vào phòng bếp, vào lúc này cũng đều tìm một việc nằm trong khả năng mà giúp đỡ.
Hơi có một loại cảm giác, ờm, bất kể như thế nào, cũng phải dâng nén hương đi.
Những món ăn phức tạp ở trên bàn tròn lớn, đều là một món nối tiếp một món, tài nghệ nấu ăn của Hứa Thanh Lãng, vào lúc này mới thật sự được thể hiện ra, giống như một nhà nghệ thuật lớn tuổi, đang phô bày sở học cả đời của mình.
Luật sư An thì đang tiếp cận lão đạo.
Hiện tại ông chủ Châu không ở dưới lầu, đương nhiên anh ta có thể thân cận với lão đạo một chút rồi.
Dù sao, vị trí hiện tại của anh ta, vẫn là do lão đạo người ta đánh hạ giúp anh ta, nếu không phải là có sự tồn tại của lão đạo, làm sao đám Diêm La kia có thể xưng huynh gọi đệ với anh ta được?
Thật ra thì, lão đạo đứng ở nơi đó, trong tiệm sách, người không muốn nịnh bợ ông ta, thực sự không được mấy người.
Nhưng bất kể nịnh nọt như thế nào, dùng loại phương thức nào để nịnh nọt, có dám tiên lên nịnh nọt hay không, lại trở thành yếu tố lớn nhất khiến mọi người bị mắc kẹt.
Cũng may, luật sư An – người hiểu rõ về con đường nịnh bợ, đương nhiên là sẽ không quan tâm đến chút khó khăn này.
Anh ta lấy ra một cái gói nhỏ từ bên dưới quầy bar, mở gói ra, bên trong lại là một chiếc hộp gỗ.
Luật sư An bưng hộp gỗ nhỏ lên, đi tới bên cạnh lão đạo.
- Đại nhân.
Lão đạo không để ý tới luật sư An.
Mặc dù trước đó không lâu, là chính ông ta đưa con luật sư An này lên vị trí Diêm Vương.
Nhưng chuyện này chỉ là giao dịch giữa ông ta và ông chủ tiệm sách, hiện tại, bức tranh, cũng đã được treo ở trên bức tường này tôi, giao dịch này, cũng coi như hoàn thành rồi đi.
- Đại nhân, người xem đi, chất lượng này, thế nào?
Lão đạo nghe vậy, cúi đầu xuống, nhìn về phía thứ ở trong hộp của luật sư An.
Đó là một khối gì đó nhìn qua giống như là đá vậy, màu sắc trong suốt.
Khóe miệng lão đạo câu lên một nụ cười, giống như là khơi dậy cảm xúc vậy.
Luật sư An nhìn qua một cái, biết rõ là bản thân đã đoán đúng, đây cũng tính là lựa chọn theo sở thích đi.
Vật này, là luật sư An căn cứ theo kiểu dáng quần áo của lão đạo cộng thêm việc tính toán đại khái thời đại tuổi tác của lão đạo mà lựa chọn ra.
Giống như hiện tại, không ít người trưởng thành khi nhìn thấy “giấy carton” cùng với “vòng sắt”, cũng đều sẽ bị gợi nên hồi ức của bản thân khi còn bé, luật sư An cũng dùng theo phương thức này, để kéo gần khoảng cách với nhau.
Đồ chơi này, gọi là Ngũ thạch tán, cũng có thể gọi là Hàn thực tán.
(*thời Xuân thu Chiến quốc, con người đã bắt đầu dùng thạch nhũ làm vị thuốc, nhằm dưỡng thần ích khí giúp cho tinh thần phấn chấn, lưu truyền đến tận thời Hán. Nhắc đến thạch dược thì không thể không nhắc đến “Ngũ thạch tán”, còn gọi là “Hàn thực tán” được làm từ năm loại đá Thạch nhũ, thạch anh tím, thạch anh trắng, đá lưu huỳnh và hồng ngọc)
Nghe qua, giống như là thuốc, thành phần chủ yếu là thạch nhũ, thạch anh tím, thạch anh trắng, đá lưu huỳnh vàng và hồng ngọc và các khoáng chất tự nhiên cùng với một số loại thảo dược.
Nó đã từng một lần được dùng như thuốc chữa trị bệnh thương hàn cảm mạo, nhưng giống như việc ban đầu Viagra* được nghiên cứu dùng làm thuốc hạ huyết áp vậy.
(*thuốc để điều trị bệnh rối loạn cương dương ở nam giới)
Bạn cần đăng nhập để bình luận