Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1705: Phủ Quân đời cuối cùng! (2)

Bạn sẽ không cảm thấy là ông ta đang nói khoác lác, bởi vì loại khí thế và tự tin toát ra từ trên người ông ta, thật sự là khiến cho người ta có một loại cảm giác, rằng nếu như ông ta nói muốn làm, thì chắc chắn có thể làm được.
Lúc này, rốt cuộc lão Trương cũng đã hiểu được.
Tại luật sư An – một người vô cùng kén ăn – lại tình nguyện nhập chung với lão đạo, đi chui khắp hang cùng ngõ hẻm để an ủi những Đại muội tử tuổi tác còn lớn hơn bộ thân thể túi da này của luật sư An.
Đã từng, lão Trương đã từng cảm thấy mấy kẻ thích dựa dẫm xu nịnh ở trong cục kia, đã đủ cực phẩm lắm rồi, ai biết được, luật sư An mới là cao thủ thực sự trên con đường này.
Chỉ mấy câu trả lời mới vừa rồi kia, đã rung động lão Trương – một người tự nhận là bản thân rất “chính trực”, trong lòng cũng sinh ra một loại ý nghĩ muốn thân cận với lão đạo hơn một chút.
Ông chủ Châu thì đang lặng lẽ châm một điếu thuốc khác.
Hút thuốc có hại cho sức khỏe, gây hại đến người khác, là hành vì vừa sai trái vừa ngu xuẩn!
Nhưng giờ phút này, ông chủ Châu cảm thấy ngoại trừ tiếp tục “ngu xuẩn” ra, cũng không còn gì khác làm được nữa cả.
Vào lúc này, coi như là anh đã hiểu tại sao trước đó Doanh câu không hề lên tiếng rồi.
Đúng vậy.
Hiện tại nhà mình vẫn còn chưa khôi phục như cũ, vẫn còn đang liếm láp vết thương đấy.
Trước mắt đã có một lão già nhảy nhót sung sướng đang đâm chọc mà?
Ông ta không lên chẳng lẽ còn để cho anh kéo lê thân xác bị thương này lên sao?
Vấn đề lớn là so sánh xem ai không sợ chết hơn.
Ha ha.
Bàn về so sánh xem ai không sợ chết hơn.
Một lão già bởi vì sợ một ngàn năm sau sẽ thật sự chết mà cơ nghiệp tổ tông cũng vứt bỏ được như ông.
Dám so sánh sao?
Chẳng qua là.
Châu Trạch cũng đã nhìn thấy rồi.
Cái kết giới này, hoặc nên gọi là tiểu thế giới đi, ngược lại ông chủ Châu cũng không tinh thông trận pháp, cụ thể được gọi là gì, anh cũng không hiểu được.
Nhưng có thể cảm giác được một cách rõ ràng, tất cả mọi thứ ở nơi này, đều đang trở nên càng ngày càng chân thực, nói cách khác, cái kết giới này, đang càng ngày càng được vững chắc hơn!
Bình đã được gia cố rất tốt rồi, tiêp sau đó, có phải là muốn bắt ba ba rồi không?
Châu Trạch rất muốn đi nhắc nhở lão đạo một chút.
Đừng chỉ có tập trung vào việc khoác lác.
Nhanh xông lên đánh nhau đi.
Sau đó tiếp tục ở lại làm chuyện gì, lúc đó mới nói đi, nhưng hiện tại phải tranh thủ thời gian.
Chẳng qua là, suy nghĩ một chút, ông chủ Châu vẫn không mở miệng nói ra loại nhắc nhở này, tiếp tục ngu xuẩn “nhả mây nuốt khói”.
Người ta còn sợ chết hơn mình, sự thay đổi chung quanh, chẳng lẽ người ta lại không biết?
- Đáng tiếc, ông phí thời gian cả ngàn năm, lại đổi lấy ngày hôm nay.
Hai tay Bồ tát hợp thành chữ thập,
- A di đà phật, hôm nay, chỉ cần bần tăng thực sự động tới ông, kiếp mà ông đặt ở trên người của bần răng, cũng được hóa giải.
Nguyên nhân mà Bồ tát củng cố trận pháp ở nơi này, thật ra thì cũng không phải vì để thắt thòng lòng Phủ Quân đời cuối cùng ở ngay nơi này.
Con rết trăm chân chết vẫn không cứng, tuy nói ngàn năm qua, một người không làm chút gì, một người lại khổ tu cả ngàn năm, đã sớm không còn là người của ngày xưa nữa.
Nhưng Bồ tát thực sự không muốn ở nơi này liều mạng với Phủ Quân đời cuối cùng.
Lý do mà ông ta củng cố lại tiểu thế giới, cũng không phải là muốn bắt ba ba trong bình giống như suy nghĩ của Châu Trạch, mà là để tiện cho việc khiến cho Phủ Quân - dưới thế tấn công của ông ta – mà cho thấy thực lực ở nơi này.
Đó là những gì ông ta phải làm, sau khi làm xong, là đã có thể trực tiếp rời đi, cho dù là đi dạo chơi, hay là trở về địa ngục, đều được cả.
Mà chỉ cần đời cuối cùng thực sự “động”.
Hiên Viên kiếm đã có thể cảm giác được khí tức của ông ta.
Đến lúc đó.
Chính chủ bị phát hiện.
Kẻ thế mạng cũng không còn là người chết thay nữa rồi.
Đó mới là dự định của Bồ tát, y hệt như trận đại biến của địa ngục năm đó, đối mặt với Doanh câu và sau đó là đối mặt với Đệ nhất, Bồ tát cũng chỉ lặng lẽ bị đánh lại cũng không hề phản kháng và dây dưa thêm vậy.
Nói dễ nghe một chút là phật hệ, nói khó nghe một chút, là ông ta cũng lười.
Lười tiêu phí một tia sức lực cho những chuyện mà bản thân không thèm để ý và cũng không cần để ý.
Lão đạo cười.
Cười cực kì... Tiểu nhân đắc chí.
Cười đến rất mất nhân phẩm.
Tiếng cười kia, so với những đại BOSS nhân vật phản diện trong phim trên TV trước khi bị nhân vật chính giết ngược lại, thật sự rất giống.
- Địa Tạng, ông có biết, điểm chênh lệch lớn nhất giữa tôi và ông là ở đâu không?
Xa xa.
Bồ tát có chút cúi đầu.
Nói:
- Mong được giải đáp.
- Không gì khác.
Lão đạo duỗi người, sau đó tay chỉ vào mặt của mình, mỉm cười nói:
- Mạng của tôi, tốt hơn ông!
...
Cùng lúc đó.
Bên trong một viện bảo tàng tượng sáp ở cách Thông Thành mấy dặm.
Một người.
Cúi người xuống.
Cúi đầu xuống.
Há miệng:
- Rắc rắc!

- Mạng của tôi, tốt hơn ông!
Lời này của lão đạo thật sự có thể nói là có khí phách.
Phảng phất như thể ông ta đã từng nghiên cứu sâu sắc về « Trích lời của nhân vật phản diện ».
Nhưng đúng như đủ loại tác phẩm nghệ thuật, điện ảnh, phim truyền hình, vân vân, thứ chúng tái hiện đều là sự tưởng tượng của con người, chính bởi vì phần lớn thời điểm trong hiện thực đều sẽ không xuất hiện loại chuyện kiểu như nhân vật chính là hóa thân của sứ giả chính nghĩa đi bật lại đại phản diện như vậy, cho nên chỉ có thể dời lên trên màn ảnh để ngắm nhìn, từ đó có được một loại an ủi mà trong thực tế của không cách nào tìm được.
Ánh mắt của Châu Trạch ngưng lại một phen, đồng thời, lấy ra một điếu thuốc cuối cùng ở trong hộp thuốc lá, không châm lửa, chẳng qua chỉ nắm chặt ở trong lòng bàn tay, từng chút từng chút mà siết chặt.
Ông chủ Châu cảm giác có can đảm, phảng phất như thể từ nơi sâu xa, có chuyện gì đó, thật sự đã sinh ra hô ứng với những lời này của lão đạo.
Bồ tát ở đối diện, cũng có cảm giác tương tự.
Bạn cần đăng nhập để bình luận