Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1634: Chó điên (2)

Đứng ở dưới chân núi ngẩng đầu lên, có thể nhìn thấy trên vách núi có rất nhiều lỗ nhỏ, hẳn là “nhà”.
Khó có thể tưởng tượng được.
Lúc trước, tổ tiên của đám người này, vì để giữ được Vương tọa bạch cốt không bị cướp đi mà cố ý di dời tới đây, sau đó, lại làm người sống trong hang núi từ thế hệ này qua thế hệ khác.
Lão Đới đứng ở trước mặt của Châu Trạch.
Vốn ông chủ Châu còn tưởng rằng vừa tiến vào thì sẽ gặp phải một trận ngăn cản đã được chuẩn bị từ lâu.
Trên thực tế.
Thật ra thì không có gì cả.
- Ông chủ, tộc nhân của chúng tôi, đời đời kiếp kiếp đều sống ở trong sơn động này, bởi vì nguyên nhân số lượng tộc nhân vẫn luôn không nhiều, cho nên những hang núi này, cũng sớm đã đủ dùng rồi, có lúc còn có không ít hang trống.
Trong giọng nói của lão Đới mang theo vẻ hồi tưởng.
Châu Trạch đi tới bên cạnh lão Đới, thành thật mà nói, nơi này thật sự rất bình tĩnh, một mặt là bởi vì nguyên nhân người tương đối ít, thứ hai là, có lẽ đối phương thật sự không có phòng bị.
Nói cách khác, có lẽ lão Đới thật sự là một người dẫn đường đi.
Bây giờ anh ta vẫn còn đang cảm thán.
Dường như còn có sự quyến luyến vô hạn với nơi mà mình sinh ra và lớn lên.
Mà chuyện hiện tại anh ta đang làm.
Thế nhưng là mang theo một “ác quỷ” tới nơi này.
Tự tay hủy diệt tổ ấm của mình.
- Một tòa kiến trúc duy nhất nằm ở trên đỉnh núi kia, là một tế đàn kiểu bán lộ thiên, Vương tọa của ngài, ở trên đó, vô số năm qua, đã được bộ tộc chúng tôi cung phụng.
- Cho nên, sở dĩ tôi có thể mang mặt nạ, cũng bởi vì tôi có thể tiếp nhận được ma thần bị trấn áp bên trong Vương tọa ám lên người.
- Ở trong lịch sử của tộc chúng tôi, chỉ có những người có thể làm được chuyện này, mới xem như thật sự trở thành hạch tâm của tộc chúng tôi.
- Tôi cũng không nói sẽ cho anh thứ gì. - Châu Trạch nhìn lão Đới nói.
Nếu đối phương trực tiếp bày ra khổ nhục kế, đợi sau khi dẫn anh vào thì trực tiếp chơi “thập diện mai phục”, có lẽ ông chủ Châu còn sẽ cảm thấy sảng khoái một chút, trong lúc giải quyết hết toàn bộ phục binh,nhân tiện cũng giải quyết luôn của lão Đới.
Nhưng bây giờ người ta lại thành thật bán “đồng đội” như vậy, ngược lại lại khiến cho ông chủ Châu có chút bối rối rồi.
- Rất nhiều thứ, một khi nắm giữ lâu, một cách tự nhiên sẽ cho rằng đó là chuyện đương nhiên.
- Vương tọa này vốn là của đại nhân ngài, lúc trước, sau khi ngài mất đi, tổ tiên của tộc tôi thay mặt bảo quản, sau khi biết được tin tức đại nhân ngài lại lần nữa trở về ở địa ngục, hẳn là tộc tôi phải chủ động liên lạc với đại nhân ngài từ sớm, đồng thời cho Vương tọa bạch cốt vật về nguyên chủ.
- Là lòng tham của bọn họ, là sự tham lam của bọn họ.
- Tôi đã từng thử khuyên nhủ bọn họ, nhưng không có hiệu quả.
- Cách nhìn của anh, vì sao lại không giống với bọn họ.
- Bởi vì tôi tin chắc, chỉ cần ngài vẫn chưa chết, như vậy, thì ngày mà ngài lại lần nữa nắm giữ làm chủ địa ngục ngự trị âm dương, sớm muộn cũng sẽ tới, sự chấp mê bất ngộ và sự tham lam của bọn họ, chỉ có thể khiến cho tộc chúng tôi hoàn toàn diệt vong.
Cách đó không xa vị trí.
Có năm cái bóng đen đang di chuyển về phía bên này.
Khí tức của bọn họ cũng không quá mạnh.
Hơn nữa, cơ thể cũng không ngưng thực được.
Lúc bọn họ bay tới, mang theo tâm trạng vui mừng không yên, hiển nhiên là nhận ra lão Đới, hơn nữa còn có quan hệ không tệ với lão Đới.
Cho dù có gặp phải việc bị cô lập, bởi vì trong lúc kết nối với ma thần thì xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng dù sao lão Đới cũng là người có tư cách mang mặt nạ, vẫn không thể nào thực sự lăn lộn đến mức thần nhân cộng phẫn được.
- Bọn họ, là vợ và các con của tôi, thật xin lỗi, ông chủ, tôi rất khó có thể giới thiệu cụ thể với ngài về thân phận của họ được, bởi vì tổ tiên của tộc tôi, trong lúc giải quyết vấn đề sinh sôi, mà đã lựa chọn rất nhiều phương thức cực đoan.
- Chúng tôi thật ra là không phân chia nam nữ, rất nhiều lúc, phần lớn tộc nhân cũng chỉ là một luồng tinh phách ngưng tụ thành khí mà thôi, đại khái có thể dung hợp ra một hình người đi.
- Cái gọi là sinh sôi, lại càng giống như trong lúc tình cờ hai luồng tinh phách va chạm sinh ra tia lửa hơn, nhưng chúng tôi vẫn có trí tuệ, có tình thân và quan niệm gia đình.
Châu Trạch giơ tay lên.
Nói:
- Được rồi, chuyện này thì anh không cần giới thiệu.
Đối với loại chuyện sinh sản vô tính này, ông chủ Châu không có hứng thú lắm, cũng sợ bản thân nghe tiếp một lúc nữa thì sẽ thực sự sinh ra hứng thú.
Lão Đới chủ động nghênh đón.
Trong lúc bọn họ sắp tụ họp lại với nhau.
Giữa hai tay lão Đới xuất hiện hai tia ánh sáng màu đen, thứ mà ánh sáng màu đen dẫn ra, là hai sợi xiềng xích.
Xiềng xích càn quét qua.
Chỉ nghe được tiếng “phanh” liên tục truyền tới.
Mấy người bóng đen trước đó còn mang theo tâm trạng vui sướng chủ động nghênh đón lão Đới, toàn bộ đều tan vỡ.
Lão Đới vẫn đứng ở đó.
Chậm rãi tháo mặt nạ xuống.
Chậm rãi quỳ xuống.
Gương mặt của người khổng lồ nghiêng đầu nhìn về phía Châu Trạch.
Hai con mắt như hạt đậu xanh hiện lên ánh sáng màu xanh lục kia, dường như đang chảy ra nước mắt.
- Ông chủ, tôi hiện tại, không còn trói buộc.
Châu Trạch đi tới trước mặt của lão Đới, cúi đầu, nhìn anh ta.
- Ông chủ, tôi biết, có lẽ chuyện mà tôi mới mới vừa làm, sẽ khiến cho ngài cảm thấy không thích, nhưng hôm nay, tôi giúp ngài diệt toàn bộ trên dưới tộc tôi, là tôi đại diện cho tộc của mình, đứa ra đầu danh trạng với ngài.
- Tôi biết, ngài sẽ cho là tôi quá tuyệt tình, nhưng chuyện này, chính là giác ngộ làm chó, chó, thì không có tư cách nói điều kiện với chủ nhân.
- Nếu đã làm chó, như vậy, tất cả mọi thứ của chó, hẳn là đều thuộc về chủ nhân.
Lúc này.
Đúng lúc này, trong lòng Châu Trạch vang lên một giọng nói:
- Nghe… thấy… rồi… chứ…

Trật tự giống như là một hàng rào, mà khi đã sống ở bên trong hàng rào quá lâu rồi, mọi người đều sẽ tin chắc rằng hẳn phần lớn mọi chuyện đều vốn là như vậy, trong không khí cũng tràn đầy chân thiện mỹ, thứ từ trong suối chảy ra cũng là rượu ngon ngọt ngào, vạn vật trên thế gian, đều hài hòa đến như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận