Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 780: Xuất hiện bước ngoặt

- Nghỉ ngơi trước đi, bên chỗ ông chủ, Oanh Oanh cô tới chiếu cố một chút, chúng ta thay phiên, mới vừa rồi mọi người đều không dễ chịu, nắm chặt thời gian cố gắng khôi phục tốt cho bản thân, dù sao giờ đang ở ngoài, không phải ở Thông Thành.
Luật sư An đang nói lời này cho Oanh Oanh.
Oanh Oanh nghe vậy, gật gật đầu, đồng ý, cô cũng không ngốc, không ngu xuẩn, tự nhiên sẽ không giống như vai nữ ngu ngốc trong phim kêu lên lời nói tương tự như “Không, dù chết tôi cũng sẽ không thể rời khỏi anh ấy”.
Một ngày cứ trôi qua như vậy.
Mọi người thay phiên nhau chăm sóc một lần.
Giữa chừng.
Hứa Thanh Lãng còn đi đến chỗ bị sét đánh một lần, cầm một lọ thủy tinh lấy tro cốt của hòa thượng chốc đầu về.
Luật sư An tắm rửa sạch sẽ đi ra, thấy trên bàn trà đặt lọ thủy tinh lớn, hơi nhàm chán nói:
- Tôi còn tưởng rằng bị gió thổi rớt rồi chứ.
- Thiếu chút nữa đi, lúc tôi tới, nhân viên bảo vệ còn ở đó mắng ai không có đạo đức công cộng như vậy, nếu đi trễ một bước, có thể bị thu vào trong xe rách rồi.
- Giữ lại làm gì?
Luật sư An đột nhiên nghĩ tới tên một món đồ ăn, gọi là “Tro cốt trộn cơm”.
Lập tức hơi bận tâm hỏi:
- Không phải định lấy ra nấu cơm đấy chứ?
Hứa Thanh Lãng lắc đầu.
Chỉ vào tro cốt trong lọ thủy tinh.
Nói:
- Chẳng qua cảm thấy đẹp mắt.
- Ha ha.
Luật sư An đi đến phòng ngủ, hiện giờ một vòng thay ca đi qua, lại đến lượt Oanh Oanh ngồi bên giường.
Chính là.
Ông chủ vẫn nằm đó không nhúc nhích.
Không hề có bất cứ dấu hiệu muốn khôi phục nào, kể cả Sát bút kia cũng không có chút động tĩnh gì, tất cả, đều im ắng.
Nhìn một lúc.
Luật sư An đi trở về phòng khách ngồi xuống bên cạnh Hứa Thanh Lãng, dùng giọng điệu thương lượng nói:
- Tôi gửi tin về chỗ hiệu sách, tôi cũng kêu tiểu cương thi và cô bé ngăm đen lập tức đặt vé máy bay tới, chắc trước nửa đêm sẽ đến đây.
Hứa Thanh Lãng hơi sửng sốt.
Tiểu cương thi đến còn có thể lý giải.
Dù sao hiện giờ ông chủ nằm đó, không hề có sức sống.
Ba người mình nhìn như không hề có chuyện gì, nhưng thương thế bên trong không phải một sớm một chiều có thể khôi phục lại, nếu như bé trai ở đây, cũng có thể mang tới một lực lượng bảo hộ.
Nhưng còn cô bé ngăm đen kia?
Hứa Thanh Lãng lập tức nghĩ đến Tử Thị ở trong hiệu sách, hơi khó tin nói:
- Anh định để cho cô ta gieo lão Châu xuống?
Luật sư An phả ra một vòng khói, gõ tàn thuốc vào trong gạt tàn trên bàn trà.
Nói:
- Nếu thật sự cần thiết, trồng thì trồng đi!
Hứa Thanh Lãng ngửa người ra sau một chút, nhìn thoáng qua Châu Trạch trên giường trong phòng ngủ, hạ thấp giọng xuống một chút, nói:
- Anh có nghĩ tới chưa, sau khi ông chủ tỉnh lại, phát hiện mình bị trồng trên đất, trên tóc lại giống như Tử Thị trong hiệu sách chúng ta kia, trên đầu rậm rạp xanh biếc.
- Sẽ có hậu quả như thế nào?
- Có thể tỉnh lại là được, cùng lắm thì tôi đi lấy chổi quét đường cái đi.
Hứa Thanh Lãng chỉ chế nhạo một chút, sau đó lại lặng yên thưởng thức lọ thủy tinh trong tay, còn dùng đầu ngón tay bắn vài phát lên thân lọ, phát ra tiếng “Leng keng” giòn vang.
- Được rồi, tôi ra ngoài mua chút bia về, cậu tiếp tục nghịch tro (nghịch tro - ám chỉ bố chồng và con dâu loạn luân).
Luật sư An giơ tay vỗ vỗ bả vai Hứa Thanh Lãng, đứng dậy đi ra cửa phòng.
Đây là một nhà trọ, nhưng lầu một không ai ở, cũng không biết chủ nhân ban đầu đi đâu.
Đi vào cửa hàng tiện lợi bên ngoài, luật sư An mua lốc bia với một ít đồ ăn vặt, khi về, anh ngẫm nghĩ, ngồi xuống băng ghế cạnh vườn hoa.
“Tách!”
Mở một lon bia.
Uống một ngụm.
Rồi sau đó thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Giơ tay gãi tóc mình, luật sư An mím môi.
Chẳng lẽ là mình làm sai rồi?
Đến Vân Nam.
Thật ra là một sai lầm?
Mới chỉ đến Vân Nam hơn một tuần mà liên tục xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Mà nguyên nhân chính của tất cả đều do bản thân đánh trống hò reo mà ra, bằng không sao ông chủ có thể rời khỏi Thông Thành?
Chép chép miệng.
Luật sư An cười khổ một tiếng.
Lại uống một ngụm lớn.
Uống hết một lon bia, đau buồn phiền muộn ngắn ngủi cũng nên kết thúc, luật sư An cầm túi tiện lợi, đứng dậy, khi chuẩn bị qua đường lại nhìn thấy mấy chiếc xe cứu thương đi qua trên đường trước mặt mình.
Bên trên còn bật đèn tín hiệu cấp cứu, hùng hùng hổ hổ.
Hả?
Xảy ra chuyện gì rồi sao?
Luật sư An vốn không để ý nhiều.
Nhưng một chiếc xe cấp cứu cuối cùng đột nhiên dừng lại phía trước cách đó không xa.
Bên trong cũng truyền đến một tiếng kêu to.
Cửa xe bị mở ra.
Một người đàn ông mặc đồ công nhân xông ra từ bên trong, trên cánh tay người đàn ông này còn quấn lấy dây truyền dịch.
- A! A! A!
Người đàn ông kêu to.
Vọt thẳng tới rãnh nước bên đường, chỗ đó còn một ít nước đọng, người đàn ông lập tức dán mặt lên, bắt đầu điên cuồng liếm.
Phía sau, bảo vệ và hộ lý lập tức đuổi theo, mọi người cùng nhau kéo túm, nhưng người đàn ông vẫn thờ ơ, giống như đầu chó điên, tiếp tục khàn giọng gào thét.
Mới đầu luật sư An còn cảm thấy đây có phải bệnh tâm thần hay bệnh chó dại hay không?
Nhưng nhìn kỹ một lúc, lại phát hiện không giống.
Lúc này.
Người đàn ông lại mạnh mẽ tránh thoát khỏi trói buộc của mấy bảo vệ.
Không quan tâm dùng cả tay chân chạy về trước.
Vừa vặn chạy về phía luật sư An.
Trong mắt người đàn ông vốn không hề có luật sư An, đụng thẳng tới.
Trong tay trái của luật sư An còn mang theo đồ.
Nhưng mà vẫn thân hình lui về sau một bước, tay phải giơ ra, túm được cổ đối phương, đồng thời chân trái đá lên đầu gối đối phương!
Người đàn ông hét thảm lên ngã xuống đất.
Chân luật sư An lập tức dẫm lên sau lưng đối phương.
Người đàn ông không dậy nổi.
Chỉ có thể hai tay chống đất không ngừng cào mặt đường.
- Cám ơn, cám ơn.
Hộ sĩ và bảo vệ lập tức tới ngay, bảo vệ còn lấy dây thừng chuẩn bị trói người đàn ông lại.
Bên cạnh có không ít quần chúng vây xem, còn có chủ quan gần đó cũng đi ra cửa tiệm xem.
Nhưng không có ai sẽ nói đây là vấn đề ngược đãi gì, thứ nhất đây là xe cứu thương, vừa nhìn chính là người trong bệnh viện, không phải là cảnh sát trật tự đô thị cái gì, không thể khơi lên nhiều chuyện gây sự.
Thứ hai.
Vừa nhìn đã thấy người đàn ông này có vấn đề.
Luật sư An thu chân về.
Chuẩn bị rời đi.
Nhưng sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Gói to trong tay rơi thẳng xuống đất lập tức ngồi chồm hổm xuống, giơ tay túm lấy cổ tay người đàn ông.
Người đàn ông vẫn không ngừng la to, miệng “Ừng ực ừng ực”, nhưng không có bệnh trạng miệng sùi bọt mép, kể cả trong mắt đều là tơ máu, dày đặc đến khủng bố.
Luật sư An lại chỉ nhìn chằm chằm vào ngón tay anh ta, chỗ móng tay này có một tầng màu xanh nhàn nhạt, luật sư An cúi đầu, thậm chí còn lè lưỡi liếm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận