Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 433: Án chưa giải quyết xuất hiện

Từ lần thu nhận quỷ sai đến hiện tại đã qua một tuần lễ, trong đoạn thời gian này, tất cả mọi chuyện trong phòng sách vẫn theo lẽ thường, cũng có thể tính là mỗi ngày bình bình đạm đạm.
Chẳng qua, bình thản thì bình thản, điều đó không có nghĩa là hoàn toàn không có biến hóa.
Bạch Oanh Oanh bị luật sư An giới thiệu tới một đạo quán triệt quyền đạo, học tập chiêu thức đánh nhau, chỉ có điều cô ấy chỉ đi học từ hai giờ chiều đến năm giờ chiều, thời gian còn lại cô ấy vẫn ở trong phòng sách cùng Châu Trạch.
Dựa theo cách nói của luật sư An, nếu không có một thân sức lực và thể phách đáng sợ thì nữ cương thi chẳng có gì cả, cô ấy không hiểu rõ phương thức đánh nhau chiến đấu, đương nhiên cần phải học tập thêm.
Tiểu loli đã từng hỏi Bạch Oanh Oanh, sau khi rời khỏi đây cô ấy đã gặp mấy tên móng heo lớn chủ động tiếp cận cô ấy?
Dù sao, mặc dù mỗi lần tiểu loli mở miệng lại gọi "cương thi ngu xuẩn", nhưng không thể phủ nhận, thoạt nhìn Oanh Oanh không khác gì mỹ nữ trung học cơ sở phát dục vô cùng đầy đặn. Bình thường cô ấy chỉ ở lại trong phòng sách không ra ngoài, ngược lại cũng không có gì, nhưng một khi cô ấy ra ngoài, nhất định sẽ hấp dẫn ánh mắt của một đống người.
Sau đó, mỗi ngày Oanh Oanh trở về lại trò chuyện với tiểu loli, hôm nay cô ấy đã đánh gãy chân của mấy móng heo lớn.
Đúng thật, lấy tính khí của Oanh Oanh, cô ấy chỉ biết "anh anh anh" với một mình Châu Trạch.
Những người đàn ông khác đều là loại thối tha.
Tính tình của cô ấy không hề dịu ngoan tươi đẹp như cô ấy vẫn biểu hiện khi ở trong phòng sách.
Phải biết khi cô ấy mới vừa thức tỉnh, thiếu chút nữa Hứa Thanh Lãng đã bị Bạch Oanh Oanh giết chết.
Nói đến lão Hứa, hiện tại cậu ta vẫn tự giam mình trong phòng vẽ bùa cả ngày như trước, ngoài thời gian nấu cơm là cậu ta có ra ngoài nấu cơm, cơ bản là cậu ta không ra cửa.
Cậu ta có thứ cần tu luyện.
Chỉ có điều vì có hai mươi mấy căn hộ.
Lại trầm mê trong việc làm đầu bếp gây dựng sự nghiệp.
Bất tri bất giác cậu ta đã xao lãng rất nhiều thứ.
Thế nhưng lần trước, sau khi người sư phụ "rất yêu cậu ta" xuất hiện.
Ngược lại đã kích thích lão Hứa một lần nữa nhặt lại đồ vật trước kia.
Deadpool cũng giống vậy, sau khi luật sư An để anh ta xem xong mấy bộ Naruto, lại để anh ta tiếp theo xem Vua Hải Tặc, khiến Deadpool hiện tại cả ngày gầm gầm gừ gừ, khi thì "chào anh", khi thì "mẹ nó".
Về phần lão đạo.
Luật sư An lười quản, lão ta đã bảy mươi mốt, không còn đủ sức để lăn lộn nữa.
Ngược lại Hầu Tử của lão đạo.
Thường xuyên bị luật sư An dẫn đi chơi, đồng thời, luật sư An còn làm một số nước thuốc cho Hầu Tử ngâm tắm.
Ngay từ đầu, lão đạo còn hơi lo lắng.
Nhưng đợi khi lão nhìn thấy bộ lông khỉ bắt đầu càng ngày càng sáng bóng, tinh thần cũng càng ngày càng tốt, lão cũng yên lòng.
Nếu có thứ có biến hóa.
Đương nhiên cũng có thứ không biến hóa.
Không biến hóa.
Chỉ có ông chủ Châu.
Châu Trạch vẫn sống như cũ, ngủ đủ lại rời giường, buổi sáng nằm nơi ấy phơi nắng uống... nước chanh.
Đối với chuyện này, luật sư An cũng không thể làm gì. Chẳng qua, trong khoảng thời gian này, mỗi ngày thu được mấy vong hồn, lại thêm tích lũy đoạn thời gian trước, tích điểm của Châu Trạch đã đến 800, chỉ còn thiếu hai trăm điểm là có thể chính thức tiến giai thành bộ đầu.
Lúc này, luật sư An rảnh rỗi không có chuyện gì làm lại đi tra địa phương chí và địa đồ.
Lúc trước anh ta đã đồng ý quét tích điểm giúp Châu Trạch.
Việc quét tích điểm này cũng giống như cày phó bản như chơi game online vậy.
Trước tiên phải tiến công chiếm đóng trước đã.
Nói chung, từ khi có luật sư An gia nhập, cuối cùng phòng sách cũng có một kẻ biết làm việc, coi như tạm thời thoát khỏi phong khí "cá muối" ông chủ Châu mang đến cho phòng đọc sách.
... ...
Buổi sáng hôm nay, khi Châu Trạch đang đọc báo đã nhìn thấy Trương Yến Phong mặc cảnh phục từ trên cầu thang đi xuống, anh ta còn làm màu đứng trước gương sửa soạn đồng phục của mình.
- Anh phải đi làm sao? - Châu Trạch buông báo chí hỏi.
Lão Trương cười cười gật đầu: - Đã hết thời gian nghỉ, hôm nay chính thức đi làm.
- Thừa dịp bản thân mình lại trẻ ra, anh tranh thủ thời gian tìm thêm một người bạn đời nữa đi. Hình như cảnh sát đều kết hôn tương đối trễ, dáng vẻ hơn ba mươi tuổi này của anh vẫn còn cơ hội đấy.
- Cút cút cút, thật không đứng đắn. - Trương Yến Phong trừng mắt liếc Châu Trạch.
- Tôi thấy Trương Phong khoe bạn gái trong vòng bạn bè, hẳn anh cũng thấy hết rồi đúng không?
Trương Yến Phong gật đầu.
- Rất tốt, điều đó nói rõ anh ta đã có thể thoát khỏi bi thống vì mất cha, bắt đầu cuộc sống mới. Cho nên anh cũng có thể suy tính tới chuyện gốc cây già lần thứ hai hồi xuân.
- Đây là ngày đầu tiên tôi đi làm lại, vì sao qua miệng anh lại cứ như tôi chuẩn bị đi tham gia


Phi Thành Vật Nhiễu


(1) vậy?
(1) Phi Thành Vật Nhiễu là một trong những chương trình hẹn hò hàng đầu của TQ, Mỗi tập có 24 khách mời nữ đến để tìm kiếm tình yêu của mình. - Sau khi chàng trai giới thiệu, các cô gái sẽ bật đèn nếu có ấn tượng. Chàng trai cũng có quyền tắt đèn 2 cô gái mình thấy không phù hợp. - Tiếp đến sẽ là phần tìm hiểu kĩ hơn về nhau với màn đối mặt.
- Khách khí.
Trương Yến Phong lái xe của Hứa Thanh Lãng đi.
Khu đậu xe bên ngoài phòng sách vẫn luôn có hai chiếc xe đậu ở đó, một chiếc là xe của lão Hứa, một chiếc là xe của luật sư An, bình thường ai cần dùng xe đi ra ngoài chỉ cần tới quầy bar lấy chìa khóa là được.
Nhưng suy xét đến nghề nghiệp của mình và xe hơi hạng sang của luật sư An, lão Trương vẫn lựa chọn lái xe lão Hứa đi làm.
Châu Trạch duỗi lưng một cái.
Ngáp một hơi.
Cảm thấy thời gian này hơi chán chường.
Sai lầm sai lầm.
Sau đó đổi tư thế khác tiếp tục nằm xuống.
Đọc báo.
Chỉ không tới một giờ.
Có một chiếc xe lái tới bên ngoài cửa phòng đọc sách.
Châu Trạch nghiêng đầu qua nhìn thoáng qua, ngay sau đó anh sửng sốt, bởi vì bên ngoài là lão Trương lái xe trở lại rồi!
Xảy ra chuyện rồi?
Ngày đầu tiên đi làm không thuận lợi?
Chờ lão Trương vô cùng lo lắng mà đi tới.
Châu Trạch còn chưa kịp đặt câu hỏi.
Lão Trương đã không kịp chờ đợi ngồi xuống trước mặt Châu Trạch.
Lấy ra một phần hồ sơ.
Đẩy đưa đến trước mặt Châu Trạch.
Lo nghĩ nói:
- Anh mau mau nhìn bộ hồ sơ này.
- ... ... - Châu Trạch.
Ông chủ Châu cảm thấy dường như có chỗ nào không đúng.
Lập tức hỏi:
- Này, anh mới vừa đi làm còn chưa được một giờ, đã có vụ án xảy ra rồi?
Cũng không đúng.
Mới có vụ án xảy ra đã làm xong hồ sơ rồi?
- Không phải, sau khi tôi đi làm thủ tục chính thức vào sở đã lập tức quay về. - Trương Yến Phong trả lời: - Vì nó, tôi còn cự tuyệt buổi liên hoan đón gió tẩy trần đám người trong cục chuẩn bị cho tôi.
Đối với Trương Yến Phong, người trong cục anh ta đã quen thuộc tới không thể quen thuộc hơn, không cần phải làm quen một lần nữa.
- Vậy hiện tại anh có ý gì?
Châu Trạch hỏi.
- Đương nhiên là tra án. - Trương Yến Phong nói như thể đó là chuyện đương nhiên.
- Ông tra án thì có liên quan cái rắm gì tới tôi.
Châu Trạch ghét bỏ mà phất phất tay, thân thể lại nhích về phía sau.
Đời trước Trương Yến Phong vẫn luôn nghĩ cách để mình tra án giúp anh ta, còn giúp mình lấy thân phận cố vấn cục cảnh sát, vì trong rất nhiều vụ án, nếu như có thể "thông linh", vấn đề sẽ dễ giải quyết hơn nhiều.
Nhưng cố vấn cục cảnh sát chỉ cho anh một huy hiệu, không phát tiền lương, cùng lắm cũng chỉ cho anh một con vịt muối mang về.
Ông chủ Châu không có tư tưởng giác ngộ phải công bộc của nhân dân.
- Vì sao lại không có quan hệ gì với anh? Hiện tại tôi là thuộc hạ của anh, đúng không?
- Không thể gánh nổi.
Châu Trạch vội vàng cự tuyệt.
- Chuyện của tôi cũng là chuyện của anh, đúng không?
- Nói quá lời.
- Vụ án này là vụ án mười sáu năm trước lưu lại, tới nay vẫn chưa được giải quyết. Khi tôi mới vừa vào cục cảnh sát không lâu, tôi đã có ấn tượng rất sâu với vụ án này, tới trước khi chết tôi vẫn không thể phá được nó, nó có thể tính là một khúc mắc của tôi.
- Trước đây tôi cũng biết nhờ anh tra án là làm phiền anh, là tôi khiến anh cảm thấy khó chịu.
- Nhưng hiện tại thì không.
- Hiện tại thân phận của tôi trở nên giống anh.
- Tôi lại được đi làm một lần nữa, cho nên, giúp tôi cũng chính là giúp anh, đúng không?
- Tối thiểu.
- Tôi có tìm anh nhờ anh tra án giúp tôi, tôi cũng không cảm thấy trong lòng có gánh nặng gì, dù sao hiện tại mọi người đều là người nhà.
Châu Trạch hít sâu một hơi, rốt cuộc anh cũng hiểu rõ, đưa tay chỉ Trương Yến Phong nói: - Tên nhóc anh đã sớm tính toán cẩn thận cả rồi đúng không?
Ngày đầu tiên đi làm, sau khi tới đưa tin, còn chưa tới một giờ đã trở lại, anh nói đây là ý muốn nhất thời của anh? Sao có thể!
- Giúp tôi đi, giúp tôi đi. - Trương Yến Phong còn đang cầu xin Châu Trạch.
- Thật xin lỗi, thật xin lỗi.
Xin lỗi.
Tôi cự tuyệt.
Còn có.
Anh là ai?
- Vụ án gì vậy? - Lúc này lão đạo tới gần xem náo nhiệt.
- Vụ án bầm thây.
Trương Yến Phong trả lời.
- A, thật đáng sợ. - Lão đạo hộc hạt dưa trong miệng ra: - Tôi nhớ trước đây ở Nam Kinh có một vụ án bầm thây rất hot.
- Vụ án này khác với vụ ở Nam Kinh, lúc đó, vụ án này không được công khai ở Thông Thành, cũng bởi vậy mà nó không khiến dư luận xã hội chấn động. Chỉ có điều, vẫn có thể xác định một điểm, thi thể đã bị hung thủ phân giải.
- Ai.
Lão đạo lắc đầu.
Cầm lấy hồ sơ.
Nhìn nhìn.
Sau đó lão tìm tìm.
Hỏi: - Ảnh của người bị hại đâu?
- Không tìm được. - Trương Yến Phong có chút bất đắc dĩ nói.
- Không tìm được?
- Tôi nhớ năm đó cục chúng tôi đã điều tra rất cặn kẽ, lục soát từ tư liệu người mất tích cho tới cư dân phụ cận, nhưng không tìm được thân phận người bị hại.
- Khoa trương như vậy sao?
- Mười sáu năm trước, điều kiện phá án và thủ đoạn kỹ thuật trinh sát hình sự không được tốt như bây giờ, ngay cả việc đăng ký tin tức thân phận của người dân trong cư xá cũng không hoàn thiện như hiện tại.
- Quan trọng nhất là.
- Chúng tôi chỉ phát hiện bộ phận cơ thịt của người bị hại hung thủ cố ý phanh thây ra, thậm chí ngay cả xương cốt của người bị hại chúng tôi cũng không tìm được, điều duy nhất chúng tôi có thể xác định là người bị hại là một cô gái trẻ tuổi, bởi vì trong số đám thịt nát hung thủ cố ý ném ra, có một bên ngực.
Lão đạo liếm môi, thở dài nói: - Cầm thú.
Lão Trương nhìn về phía Châu Trạch: - Ông chủ, hiện tại vụ án này có quá ít đầu mối có giá trị, thực sự phải mời ông chủ ra tay giúp đỡ mới được.
- Anh tưởng tôi rảnh rỗi không có việc gì làm sao? Sao anh nhất định phải nhúng tay vào mấy vụ án chưa giải quyết này? - Châu Trạch có chút buồn cười nói: - Ngay cả thân phận người bị hại cũng không thể làm rõ ràng, tôi nói này, nếu như tôi giúp anh, lần tới có phải anh lại mang vụ án bầm thây Nam Kinh hay vụ án giết người liên hoàn Bạch Ngân, cũng có thể là vụ án trúng độc nào đó tới?
Châu Trạch cảm thấy, sau khi mượn xác hoàn hồn đi làm một lần nữa, lão Trương bắt đầu trở nên không biết lượng sức mình.
Đại khái là cái loại.
Dù sao lão tử cũng là người đã từng chết một lần, còn có chuyện gì không thể làm đây?
- Ông chủ, năm ngoái vụ án Bạch Ngân này đã được phá. - Lão đạo nhỏ giọng nhắc nhở.
Châu Trạch trừng mắt liếc lão đạo.
Lão đạo lập tức câm miệng.
- Căn cứ theo dự đoán của đội điều tra ngay lúc đó, hẳn tên hung thủ này đã đi trên một con đường liên tục mười ngày, mỗi ngày lại ném một khối thịt trên con đường ấy. Chỉ có điều số lượng thịt cảnh sát chúng tôi thu thập được rất ít, cũng chỉ có mấy miếng thịt được chụp hình trong hồ sơ.
- Vì sao? - Châu Trạch hỏi.
- Bởi vì lúc đó hung thủ dùng túi nhựa có chất lượng tương đối khá để đóng gói thịt thi thể, còn dùng hộp giấy nhỏ đóng gói bên ngoài, đặt bên con đường nhỏ.
- Đoán chừng lúc ấy có không ít người đi ngang qua tưởng thịt ai mua từ chợ bán thức ăn xong làm rơi.
- Vì thế đã tự mang về nhà.
- Nấu.
- Ăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận