Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 772: Chó điên (2)

Một khắc này.
Hòa thượng chốc đầu lại có cảm giác vui sướng khi bản thân thi cuối cùng đạt tiêu chuẩn cũng lập tức được tộc trưởng khen ngợi.
Nhưng rất nhanh.
Ông lại nghi hoặc nhíu mày.
- Không phải là hơi thở của ngài.
- Đây.
- Là cái quỷ gì?
- A!
Châu Trạch ngẩng đầu.
Phát ra tiếng gầm lên giận dữ.
Mọi khớp xương trong cơ thể cũng bắt đầu phát ra tiếng cọ xát chói tai.
“Rầm!”
Thân hình hòa thượng chốc đầu nhanh chóng lui về phía sau, kéo ra khoảng cách với Châu Trạch, tỏ vẻ nghiêm túc.
Chỗ Châu Trạch vốn nằm đó bốc lên từng trận bụi đất, đợi đến khi bụi đất tiêu tán đi, lộ ra thân hình của Châu Trạch.
Châu Trạch khom lưng, hai tay tự nhiên buông thõng bên người.
Chỗ vết thương trên người đang bốc lên từng luồng khí trắng nóng hầm hập.
Nhất là chỗ sau lưng, bởi vì lúc trước bị lôi đi ma sát nhanh chóng trên mặt đất, miệng vết thương đáng sợ nhất, mà trước mắt.
Có thể rõ ràng nhìn thấy được phía sau lưng Châu Trạch đang không ngừng dâng lên từng trận sóng nhiệt.
Giống như nước sôi lên.
- Rất giống, lại không phải là người đó.
Hòa thượng chốc đầu nghi ngờ lẩm bẩm, sau đó lại tự lắc đầu:
- Lúc trước thoạt nhìn rất giống, hiện giờ lại không giống.
Trong đôi mắt đỏ đậm của Châu Trạch, giống như không nhìn thấy cảm xúc dao động.
Chỉ thấy anh lặng yên cúi đầu.
Nhìn hai tay máu chảy đầm đìa của mình.
Mười móng tay trước đó.
Lúc này còn đâm trên ngực hòa thượng chốc đầu.
Hai tay vung lên hai lần.
Lại ngẩng đầu nhìn bàn tay.
Cảm thấy thiếu gì đó.
Không quen thuộc.
Trong cổ họng Châu Trạch phát ra một trận âm rung.
Giống như đang biểu đạt cảm xúc bất mãn nào đó.
Anh giơ tay trái của mình lên
Hé miệng.
Nhét tay trái vào trong miệng mình.
“Ừng ực ừng ực ừng ực... ...”
Một loạt âm nuốt chói tai truyền đến.
Khi Châu Trạch rút tay ra khỏi miệng.
Toàn bộ bàn tay trái không hề thấy da thịt đâu nữa, chỉ có xương trắng lành lạnh.
Tiếp theo là tay phải.
Rất nhanh.
Bàn tay phải cũng trở thành xương trắng.
Mà đao róc xương.
Lại chính là nanh vuốt của Châu Trạch!
Không có móng tay.
Nhưng không sao.
Bởi vì tìm được vật mới thay thế.
Thân thể.
Càng còng lưng lên.
Hai tay chậm rãi vung vẩy.
Khi đầu ngón tay xương trắng chạm đến mặt đất dưới chân.
Lại quẹt ra một loạt hoa lửa.
Châu Trạch chậm rãi ngẩng đầu.
Đôi mắt đỏ đậm nhìn chằm chằm vào hòa thượng chốc đầu trước mặt.
Nhếch môi.
Nở nụ cười.
Giống như một đầu sói đói.
Theo dõi con mồi của mình.
Ngay sau đó.
Một chân dẫm tới trước.
Một chân kéo sau.
Đạp mạnh.
“Rầm!”
Hòa thượng chốc đầu chỉ cảm thấy một cơn gió vô cùng sắc bén thổi tới trước mặt mình.
Ngay sau đó.
Chính là mùi máu tươi gay mũi!
- Phật nói...
“Rầm!”
Hòa thượng chốc đầu choáng váng hoa mắt một trận.
Ông thậm chí còn không kịp làm ra phản ứng gì khác.
Đã bị cánh tay của Châu Trạch túm chặt lấy cổ nện lên trên đất.
Rồi sau đó.
Châu Trạch ngẩng đầu lên.
- A!
Lấy tốc độ nhanh hơn.
Vừa đè chặt hòa thượng chốc đầu ở trên đất.
Vừa kéo ông ta bắt đầu nhanh chóng chạy tới trước!
“Rầm rầm rầm rầm!!!!!!!”
Giống như máy ủi đất bon bon chạy.
Đẩy thẳng về trước!
Trước đó mày làm gì tao.
Hiện giờ tao đáp lại như vậy!
Bất cứ khi nào ông chủ Châu đều không phải là người khoan dung độ lượng rộng rãi gì, nhất là đối với người đối xử không tốt có tổn hại đến mình, có thể trả thù đêm nay tuyệt đối không kéo dài đến sáng sớm ngày mai!
Đợi đến khi đẩy được một khoảng cách.
Trên người hòa thượng chốc đầu lại lóe ra ánh sáng màu vàng và màu đen.
Thân thể lập tức nặng lên.
Hai chân ép xuống, dẫm trên mặt đất.
Đồng thời hai tay chụp Châu Trạch.
Tay hai người đan xen lại.
Tay xương trắng của Châu Trạch giống như từng con dao phẫu thuật sắc bén.
Hung hăng đâm vào cơ thể hòa thượng chốc đầu.
Còn trong lòng bàn tay hòa thượng chốc đầu lại cũng ngưng tụ Phật lực mênh mông, đang điên cuồng ăn mòn thân thể Châu Trạch.
Giằng co một lúc.
Hai người cùng ra chân.
Đá trúng vào thân mình đối phương.
“Rầm!”
Hai người đồng thời bay ra hai phương hướng ngược nhau rơi xuống.
Nhưng rất nhanh.
Hai bên lại lật người lên.
Một lần nữa va vào nhau.
Giống như hai con
Chó điên đánh nhau.
Khi Châu Trạch bị hòa thượng chốc đầu nện từ trên lầu xuống, luật sư An và Hứa Thanh Lãng ở phía dưới đã cảm ứng được trước tiên.
Nhưng hơi xấu hổ chính là.
Chỗ Châu Trạch và hòa thượng chốc đầu hạ xuống ở sau lưng khách sạn.
Đợi đến khi luật sư An và Hứa Thanh Lãng dùng tốc độ nhanh nhất di chuyển một vòng.
Cuộc chiến đã đến hồi gay cấn.
Một con chó giữ nhà, một con chó điên.
Đang tiến hành chém giết máu tanh thảm thiết nhất.
Sóng khí ồn ào náo động kia.
Năng lượng phát tiết khủng bố kia.
Thân thể va chạm và đánh nhau.
Luật sư An và Hứa Thanh Lãng thậm chí không dám tới gần.
Thật sự là khí thế của kiểu chém giết này khiến trong lòng hai người đều rõ ràng, cho dù hiện giờ đi xuống, hai bên đã giết đến đỏ mắt rồi, cho dù bạn muốn đi vào hỗ trợ cũng không được, thậm chí có thể khiến cho ông chủ nhà mình sinh ra băn khoăn trong lòng.
- Không phải Doanh Câu ngủ say sao?
Hứa Thanh Lãng không thể lý giải được lầm bầm.
Doanh Câu đã ngủ say, anh tin tưởng Châu Trạch sẽ không lừa gạt mọi người chuyện này, vả lại cũng không cần phải lừa gạt.
Nhưng hiện giờ là sao đây?
Luật sư An lại giơ tay xoa cằm, cân nhắc rồi nói:
- Tôi cảm thấy hơn phân nửa có liên quan đến lúc trước ông chủ đã nuốt Mộc Thừa Ân.
- Có liên quan gì tới ông ta chứ?
- Cậu còn nhớ bức tranh cổ trong nhà Mộc Thừa Ân chứ?
Hứa Thanh Lãng nghe vậy, gật gật đầu.
Bức tranh kia, tự nhiên nhớ được.
Lúc đó Mộc Thừa Ân chuẩn bị khuất phục nói thật, nhưng khi này dường như ông chủ bị sa vào cảm xúc nào đó, hoàn toàn không để ý tới gì khác, triệt để “Hút khô” Mộc Thừa Ân.
Bức tranh kia đã trở thành manh mối cuối cùng lưu lại.
- Đã xem bộ phim này chưa, dường như tên là “Định danh”.
Hứa Thanh Lãng gật đầu:
- Đã xem.
- Nội dung phim thật ra chính là chuyện về nhiều nhân cách, tàn sát lẫn nhau, đến cuối cùng, vài nhân cách còn thừa lại chính là vài nhân cách, có đôi khi tôi cũng nghĩ như vậy, tình huống của ông chủ thật sự rất giống với bộ phim đó.
- Cậu phải biết rằng, thật ra Doanh Câu không phải núp trong linh hồn thân thể anh ấy, cũng không phải quan hệ ký sinh.
- Doanh Câu rất thích gọi ông chủ là “Chó giữ nhà”.
- Thật ra trong đó có một tầng ý tứ.
- Bọn họ là trong một linh hồn sinh ra ý thức khác nhau.
- Mà thật hiển nhiên, Doanh Câu là lão đại hoàn toàn xứng đáng trong ý thức của bọn họ, cũng có thể nói là người cường đại nhất trong các nhân cách.
- Vậy còn ông chủ?
- Anh ấy coi như nhân cách lộ ra đi, có phần giống với bộ ngoại giao của một quốc gia, quản lý tất cả hoạt động đối ngoại, nhưng ở trong nước, cơ quan quyền lực cầm quyền chân chính lại không phải là anh ấy.
- Tôi còn hơi mơ hồ.
- Tôi cũng hơi mơ hồ, nhưng đại khái khả năng chính là ý tứ này. Lúc trước ở Thông Thành, không nhìn ra được giữa Bạch phu nhân và Lý Tú Thành kia có chuyện gì sao?
- Bạch phu nhân không biết lợi dụng lực lượng đặc thù gì thậm chí có thể nói mang theo chút cấm kỵ, ví dụ như “Tiên” kia, hễ có liên quan đến chữ kia đều là tồn tại cấm kỵ.
- Dưới thúc đẩy của Bạch phu nhân, một nhân cách trong đó, Lý Tú Thành suýt chút nữa phản loạn thành công, nếu không phải trong linh hồn ông chủ còn có một ngọn thái sơn trấn áp, khả năng ông chủ hiện giờ đã biến thành Lý Tú Thành.
- Phù... ...
Nói tới đây, luật sư An không khỏi thở phào một hơi dài nhẹ nhõm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận