Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 969: Tiểu tổ tông (2)

Giống như một con rắn nước đang theo cánh tay của lão Trương mà bò lên.
Đồng thời quát nhỏ:
- Âm Ti có thứ tự, mất pháp vô tình, tách ra!
Ánh sáng màu đen ngưng tụ trong lòng bàn tay của lão gài mũi đỏ, sau đó ông ta lại đánh vào vị trí ngực của lão Trương.
- Tao rút ra!
- Đi ra cho lão tử.
- Cút ra đây! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !
Lão đầu mà dùng sức kéo một cái.
Lão Trương chỉ cảm thấy trên người vô cùng suy yếu.
Giống là bị người khác đâm trúng tử huyệt.
Thân thể cũng bắt đầu run rẩy lẩy bẩy.
Lão già mũi đỏ không hổ danh là tuần sứ chính quy.
Lại thực sự lôi ra được một thứ màu trắng từ trong ngực anh ấy.
- Sao mà lại nhuộm màu rồi?
Lão già mũi đỏ hơi kinh ngạc một chút.
Ông ta nhớ được con sư tử mà bản thân đang truy đuổi kia, là màu vàng nha, là cái loại màu vàng như phân ấy.
Làm sao mà chỉ trong chốc lát.
Mới nửa tháng không thấy.
Thì đã tẩy trắng rồi?
Không quan tâm.
Rút ra trước rồi hãy nói!
Nhưng mà.
Nhưng mà vào lúc này.
Vị trí gần tim của lão Trương.
Bỗng nhiên phát ra ánh sáng màu đỏ.
Ngay sau đó.
Từng đạo đường vân màu đỏ bắt đầu xuất hiện trên da thịt của lão Trương.
- Đây là, đây là, đây là Phong Ấn!
Lão già mũi đỏ sợ hết hồn.
Chợt phát hiện.
Chuyện không đơn giản giống như trong tưởng tượng của mình.
- Ông!
Ánh sáng màu đỏ thoáng cái đánh vào trong lòng bàn tay của lão già.
- Tê…
Lúc này bàn tay của lão già bị bỏng mất một mảng, bị dọa sợ đến lập tức rụt tay lại, một phần nhỏ ánh sáng màu trắng mới vừa bị rút ra lại trở về bên trong cơ thể lão Trương trong nháy mắt.
Sau đó.
Lão Trương theo bản năng đánh một quyền tới.
- Ầm!
Lão già mũi đỏ giống như bị đánh thức.
Lần này lão Trương thật sự bị hù dọa.
Anh ấy, thiếu chút nữa.
Thiếu chút nữa thì thật sự chết rồi!
Cái loại cảm giác bơi ở bên bờ tử vong như thế này.
Đã làm cho tính khí của lão Trương hoàn toàn bùng nổ rồi!
Sao cảnh sát tốt lại không thể tức giận?
Không có cá tính là sao có thể làm cảnh sát tốt được?
Một tay của lão Trương bóp mũi của lão già.
Một quyền tiếp theo đập lên trên người lão già.
Lão già giống như bao bố bị treo ngược lên vậy.
Bị lão Trương đập cho một trận nhớ đời!
Đến cuối cùng.
Lão Trương dùng sức đập một quyền xuống.
Lão già thật sự đúng là chịu đòn được.
Chờ lúc lão Trương buông ra.
Lão già, chẳng qua chỉ là ôm bụng nằm quỳ xuống.
Biểu cảm cực kỳ thống khổ.
Ngay trong khoảnh khắc lào già quỳ xuống trước mặt lão Trương.
Lão Trương đột nhiên cảm giác được một trận choáng váng đầu.
Ngực buồn nôn.
Hai đầu gối cũng là bỗng nhiên như nhũn ra.
Giống như cũng phải quỳ xuống vậy.
Anh ấy không biết sao mình lại có loại cảm giác này, chỉ có thể nói là di chứng sau khi chịu trận đòn vừa rồi của lão già đi.
- Rống! ! ! ! ! ! ! !
Đột nhiên.
Một tiếng sư hống từ trong sân của tòa nhà phương tây bên cạnh truyền tới.
Lão Trương nhanh chóng xoay người nhìn về phía vị trí của tòa nhà phương Tây.
Lão già mũi đỏ cũng kinh ngạc nghiêng đầu nhìn qua.
Sau đó ngay lập tức nhìn về phía người đàn ông trước mặt này.
Kinh ngạc nói:
- Anh không phải là nó?
Vậy anh là cái quỷ gì!
Lão Trương đối với lão già mũi đỏ này, thật sự là một chút hảo cảm cũng biến mất rồi.
Ông chủ để cho anh ấy ở ngoài cửa chú ý tình huống một chút.
Kết quả không giải thích được lại đi vật lộn với lão già trước mắt này.
Còn giày vò lâu như vậy.
Ngay sau đó trong lòng lại lo lắng đến tình huống của ông chủ ở bên trong.
Trực tiếp không khách khí đáp lời mắng:
- Tôi là tổ tông của ông!
Vừa dứt lời.
Cảm giác buồn nôn trong lòng lão Trương lại ập tới một lần nữa.
Đầu gối lại giống như nhũn ra.
Vừa đi về phía trước mấy bước.
Trực tiếp “phốc” một tiếng, quỳ một chân trên đất.
Trong lòng lão Trương hoảng sợ.
Hậu di chứng này.
Kinh khủng như vậy sao?
- Tôi nói, tiểu tổ tông, rốt cuộc thì cậu là ai vậy?
Lão già mũi đỏ hỏi.
- Tê...
Đầu càng choáng váng hơn.
...
Châu Trạch nhớ không lầm, bây giờ hẳn là đêm khuya, có thể là một hai giờ, nhưng lúc này ngẩng đầu nhìn lên.
Cha chồng - mặt trời - giống như một kẻ ngu si được treo lên chính giữa đỉnh đầu, mặt giống như mắc bệnh lú lẫn của người già.
Thứ giống như trận pháp này, Châu Trạch không hiểu, nhưng, bệnh lâu thành thầy, bị thao luyện nhiều lần, cuối cùng cũng sẽ có một chút hiệu quả, chỉ cần không ngốc, cuối cùng tự mình cũng có thể suy ra một chút ít.
Đứa trẻ lì lợm thường xuyên bị cha đánh còn biết chỗ nào bị đánh sẽ đau hơn, biết phải bảo vệ vị trí quan trọng.
Châu Trạch không thử rời khỏi chỗ này, cũng không cuống cuồng chạy ra bên ngoài, anh không muốn rời đi, cũng đã lăn lộn đến nước này, nếu mỗi lần gặp phải chuyện gì đó, trong đầu đều là ý nghĩ phải nhanh chóng chạy trốn, mau chóng chạy trốn khỏi mảnh đất thị phi này.
Thật sự không khỏi có chút quá mất mặt rồi.
Các biện pháp đối phó của Châu Trạch rất đơn giản.
Đó chính là.
- Ầm!
- Ầm!
- Ầm!
Phá hủy!
Tôi không chạy.
Tôi không giữ lại.
Trận pháp của anh làm rất giống thật đúng không.
Ngược lại tôi đây muốn xem thử một chút.
Cái căn nhà được xây dựng như ban đầu của Lữ Diệu Tổ cùng với căn nhà được xây dựng theo bản thiết kế của Lữ Diệu Tổ.
Rốt cuộc có tính trước hay không.
Nếu như vây khốn một con cương thi.
Thì sẽ như thế nào?
Rất nhiều dược phẩm còn đánh dấu phụ nữ có thai và trẻ em phải sử dụng cẩn thận đấy.
Thì ra trận pháp trong căn nhà này của ông còn có thể chữa được bách bệnh?
Cửa sổ bể nát trước.
Sân thượng bắt đầu sụp đổ.
Vách tường bắt đầu vỡ vụn.
Ông chủ Châu từng nói đùa với Oanh Oanh, nói cô ấy thích hợp đi lao động khổ sai, đến công trường làm công nhân xây dựng, không ăn không uống không ngủ, một mình cô còn có thể thay thế mấy cái xe cần cẩu.
Mà bây giờ xem ra.
Bản thân anh, so với Oanh Oanh, còn thích hợp với cái nghề xử lý này hơn.
Tóm lại.
Giống như là đang nổ mìn và cưỡng chế phá dỡ vậy.
Châu Trạch một đường quét ngang.
Chờ đến sau khi phá được một nửa bố cục tầng ba.
Lại đi ra.
Ồ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận