Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 243: Địa ngục trần gian! (1)

Rất nhiều người đã từng gặp hình ảnh một đám chó hoang mèo hoang tranh đoạt thức ăn trên đường, loại tranh đấu này, loại chiến đấu này chính là kiểu tận hết sức lực, không tiếc tất cả.
Bởi vì động vật rất rõ ràng, nếu không có thức ăn bản thân nó chỉ còn một con đường chết.
Người vẫn tự xưng là tồn tại cao đẳng nhất, tự xưng là linh hồn của vạn vật.
Giống hệt như một bộ phận người Thông Thành bị người ta gọi là người Tô Bắc, sẽ lập tức nhảy cẫng lên như mèo bị giẫm phải đuôi, kích động phản bác rằng mình là người Tô Trung, không phải người Tô Bắc, thế nhưng lời phản bác ấy có vẻ càng thêm buồn cười hơn.
Rất nhiều năm trước, nhân loại đã từng trải qua cuộc sống ăn tươi nuốt sống hệt như dã thú, nhưng bây giờ, đối với một vài hành động quá đáng con người thường sẽ đặt cho nó một cái danh xưng, "cử chỉ cầm thú".
Khai hóa rồi.
Sáng suốt rồi.
Lập tức tranh thủ muốn chối bỏ quan hệ cùng "đồng bạn" trước kia.
Cũng giống như Châu Trạch đang nhìn đám người kia tranh đoạt xiềng xích ngay lúc này vậy, bọn họ quên mình để tranh giành, dành hết toàn bộ tâm sức để tranh giành, người ngã ngựa đổ, mà không khí vốn đã ô nhiễm nay lại vì sự tranh đoạt này khiến khói bụng không ngừng bốc lên, không khí trở nên càng kém hơn.
Đến cuối cùng, có một người tay nâng xích sắt đứng lên, trên mặt hiện ra đủ loại màu sắc, mà trên người cũng có rất nhiều vết máu ứ đọng, đầu lông mày của anh ta còn bị đánh ra một cái lỗ, máu không ngừng chảy xuôi xuống.
Đây là người đàn ông của người phụ nữ này, chính là người đàn ông mới vừa ôn nhu đút cơm cho người phụ nữ này lúc trước.
Giống hệt như một đầu sư tử ra ngoài săn mồi sau đó mang thức ăn về cho sư tử cái của mình ăn, anh ta đã thành công.
Người mặc đồng phục màu đen đưa tay gõ lan can.
Ra hiệu xích sắt đã có chủ.
Điều này cũng khiến đám người chung quanh còn đang rục rịch dự định tiếp tục đi lên chiến đấu một phen nữa, phải hành quân lặng lẽ.
Thật ra.
Ngay từ đầu khi phân cơm canh, những người khác trong phòng giam đều biểu hiện ra một loại khắc chế cực lớn, bọn họ biết trong ngục giam này còn có một người phụ nữ đang mang thai.
Nhưng điều đó không đồng nghĩa với khi tranh giành xích sắt bọn họ sẽ thủ hạ lưu tình, ăn cơm muộn hơn một chút, ít hơn một chút cũng không sao, thế nhưng sợi xích sắt này lại có ý nghĩa hơn nhiều.
Người đàn ông cầm xích sắt đi tới trước mặt người phụ nữ.
Anh ta cúi người.
Đeo xích sắt lên chân người phụ nữ.
- Ken két.
Đeo xong.
Sau đó anh ta ngẩng đầu.
Nhìn người phụ nữ.
Anh ta cười cười.
Cười đến rất vui vẻ.
Nụ cười này lọt vào mắt Châu Trạch lại chẳng khác gì một tên đần độn.
Đồng thời.
Anh còn cảm thấy khó hiểu vô cùng.
Rốt cuộc sợi xích sắt này có ý nghĩa thế nào.
Vì sao đám phạm nhân này lại muốn có nó tới như thế.
Nhưng Châu Trạch có thể xác định một điều.
Dường như sợi xích sắt này cũng không phải tốt đẹp như vậy.
Nếu không cũng sẽ không thể tồn tại trong cơn ác mộng sau bao nhiêu năm như thế.
Giấc mộng này rất rõ ràng, trật tự chi tiết cũng rõ ràng tới tột đỉnh, thế nhưng mặc dù là vậy, Châu Trạch vẫn cảm thấy dường như trong này còn có một thứ gì đó đang bị ẩn giấu, bị một lớp sương mù dày đặc đang bao phủ.
Nó bao phủ chân tướng.
Có đôi khi, càng là thứ chân thật thường thường lại càng dễ là thứ giả tạo.
Châu Trạch hé miệng.
Anh muốn nói gì đó, thế nhưng giọng nói của anh cứ mắc trong cổ họng, không thể nào nói thành lời, chỉ có tiếng nỉ non khàn khàn phát ra.
Sau đó.
Người đàn ông đỡ người phụ nữ lên, người mặc đồng phục màu đen mở lồng giam ra, bên cạnh anh ta lại có mấy người mặc đồng phục màu đen đi tới, bọn họ dìu lấy người phụ nữ từ trong tay người đàn ông.
Người đàn ông theo bản năng muốn cùng đi ra ngoài, thế nhưng lại bị hai người đàn ông mặc đồng phục đen đẩy vào lại.
Sau đó lan can sắt lại bị khép kín một lần nữa, hai tay người đàn ông gắt gao cầm lấy lan can, nhìn người phụ nữ kia, rồi lại nhìn bụng của người phụ nữ.
Anh ta vẫn đang rất vui vẻ.
Vô cùng hài lòng.
Vô cùng hài lòng.
Vui vẻ đến mức khiến Châu Trạch cảm thấy nếu mình có cơ hội.
Anh thật sự muốn chạy về đánh anh ta một trận.
- Sàn sạt... ... ... Sàn sạt... ... ... . . . Sàn sạt... ... ...
Tiếng xích sắt ma sát trên mặt đất.
Châu Trạch cũng bắt đầu rời đi.
Nhưng bởi vì thân thể của anh quá suy yếu, cho nên phải có người đàn ông mặc đồng phục màu đen đứng hai bên dìu anh.
Một đường đi tới.
Trong trẻo nhưng lạnh lùng lại cô tịch.
Chỉ có tiếng xích sắt ma sát trên mặt đất, vô cùng thanh thúy.
Nhưng lại rất chói tai.
Vậy mà.
Khi anh đi ngang qua những nhà tù khác.
Châu Trạch nhìn thấy một màn rất giống lúc trước.
Nguyên một đám phạm nhân trong phòng giam tụ tập lại trước lan can sắt, cố gắng thò đầu ra nhìn Châu Trạch, nhìn người phụ nữ bị cột xích sắt trên chân.
Trong con mắt của bọn họ.
Tràn đầy ước ao.
Loại cảm giác ước ao này giống như kiểu gì ước gì bản thân có thể biến thành người phụ nữ ấy.
Mà khi nghe thấy tiếng xích sắt này, trên mặt bọn họ thậm chí còn lộ ra biểu tình rất hưởng thụ.
Đám người này đầu óc đều có bệnh hết rồi, đúng không?
Hiện tại ông chủ Châu đang mang vẻ mặt của người da đen, đầu đầy dấu chấm hỏi? ? ?
Đi.
Còn đang đi.
Càng không ngừng đi.
Con đường này rất dài, lại thêm Châu Trạch đi rất chậm.
Nhưng rõ ràng đều do hai người đàn ông mặc đồng phục màu đen bên cạnh chưa dùng hết toàn lực, nếu như bọn họ nguyện ý, rõ ràng có thể nửa phút nửa đẩy người phụ nữ này nhanh chóng chạy về phía trước.
Mặc dù người phụ nữ này là một người phụ nữ đang mang thai, nhưng Châu Trạch rất rõ ràng, sống trong điều kiện và hoàn cảnh khi trước mà cô ấy có thể bảo đảm bản thân mình không sinh non đã là một kỳ tích. Thật ra cô ấy rất gầy, chỉ tốt hơn da bọc xương một chút mà thôi.
Cô ấy cùng con của cô ấy có thể chống đỡ được tới bây giờ.
Thực sự không dễ dàng.
Dưới cái nhìn của Châu Trạch.
Đám người mặc đồng phục màu đen này cố ý đi chậm như vậy.
Bọn họ như đang đi dạo.
Chậm rãi đi cùng người phụ nữ.
Giống hệt như một người đoạt giải quán quân đang được đám người chung quanh tung hô, dường như bọn họ cố ý muốn kéo dài quá trình này thêm một chút nữa.
Chẳng qua, Châu Trạch vẫn còn một nghi ngờ.
Hình như phương hướng bọn họ đi bị sai rồi.
Lúc trước chiếc xích sắt này là đi từ phía bên phải nhà tù mình sang hướng bên trái, nhưng lần này mình lại bị dìu từ hướng bên trái sang hướng bên phải, Châu Trạch rất cẩn thận chú ý tới sự khác biệt này.
Cho dù đường có dài hơn nữa.
Chung quy vẫn phải có điểm cuối.
Phía trước.
Xuất hiện một cái cửa sắt.
Cửa được mở ra.
Châu Trạch bị đẩy vào.
Ở bên trong có một cái bàn.
Phía trên để nước sạch và thức ăn.
Châu Trạch không nhúc nhích.
Nếu muốn ông chủ Châu ăn gì đó mà không có gia vị đi kèm, thật sự không khác gì đang dùng hình với ông chủ Châu.
Nhưng ngay sau đó.
Một loại xung động ở trong lòng Châu Trạch vang lên,
Châu Trạch bắt đầu đưa tay, liều mạng nhét thức ăn nước uống vào trong miệng mình.
Châu Trạch rõ ràng, đây chỉ là một giấc mơ, mà bản thân mình đang nhìn thấy những gì mà người phụ nữ này nhìn thấy.
Cho nên.
Bây giờ không phải là mình đang ăn.
Mà là bản năng cầu sinh của người phụ nữ này khiến cô ấy bắt đầu ăn, liều mạng ăn, bởi vì cô ấy muốn sống sót, bởi vì trong bụng của cô ấy còn có một đứa bé.
Cô ấy biết rõ, con của cô ấy cần dinh dưỡng.
Việc nuốt ngấu nghiến này giằng co thật lâu, nhưng dường như người phụ nữ ăn bao nhiêu cũng thấy thiếu, thế nhưng người đàn ông mặc đồng phục đen bên cạnh đã ngăn cô ấy lại, cắt đứt không cho cô ấy tiếp tục ăn cơm.
Với tư cách là người đã từng là bác sĩ, Châu Trạch rõ ràng, sau khi trải qua giai đoạn thiếu thốn đồ ăn, đột nhiên lại ăn nhiều như vậy rất có thể sẽ tạo thành nguy hiểm tới tính mạng.
Trong nhà giam của thời cổ đại có một "hình phạt riêng", là "ngục chết" .
Bạn cần đăng nhập để bình luận