Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 221: Tảo hoàng! (1)

Gọi điện thoại báo tin tiểu loli cũng là vì Châu Trạch căn cứ theo nguyên tắc tay sai có thể dùng thì dùng, không dùng chính là lãng phí, dù sao thì hồn huyết của cô bé cũng đang nằm trong tay mình, mình chẳng cần phải chơi trò hố cha thương cảm cấp dưới làm gì cả. Lại thêm từ khi song phương biết nhau, tiểu loli đã xem mình là vật hy sinh, dùng xong liền tiêu hủy, mình cũng không cần giả vờ ôn nhu dịu dàng làm gì.
Lúc mình cần cô bé phải gọi cô bé tới đây, hung tợn mà dùng.
Sau khi dùng xong thì vứt đi, ai về nhà nấy, chờ khi mình cần nữa lại gọi một cuộc điện thoại, mà cô bé thì phải nghe lời, mình gọi lúc nào phải tới lúc đó.
Tưởng ông chủ Châu không biết chuyện đáy lòng tiểu loli hy vọng mình mau mau chết sớm hơn một chút sao?
Thế nhưng mong thì mong vậy, người đã từng chết qua một lần thật sự không kỵ húy điều này.
Ra cửa phòng đọc sách, Châu Trạch có chút kinh ngạc phát hiện sát vách hiệu sách mới mở một nhà hàng tư gia, tên "Tư phòng thái Vương Phúc Cư" (1), đoán chừng quán này mới mở trong thời gian nửa tháng mình hôn mê kia.
(1) Tư phòng thái hay nhà hàng tư gia: quán ăn có những món ăn độc lạ mang tính gia truyền, không có menu cố định, thường có quy mô nhỏ.
Vừa vặn lúc này có một ông lão đang đứng ở cửa, đầu trọc, mặc bộ đồ trắng, tuổi tác của ông ấy còn nhỏ hơn lão đạo, đoán chừng chỉ mới năm mươi tuổi, trông có vẻ giống với mấy bác trai bác gái hay đi đánh Thái Cực Quyền lúc sáng sớm.
Không ngờ đã ba giờ sáng rồi mà ông ấy còn ngồi trên một chiếc ghế mây ngoài cửa tiệm, bên cạnh còn có một bình trà, cứ như vậy vừa ngồi vừa tự uống trà.
- Ha, cậu là ông chủ Châu đúng không? Cậu đã về rồi sao?
Ông lão rất nhiệt tình, ông ấy nhận ra Châu Trạch, có lẽ trong khoảng thời gian Châu Trạch hôn mê ông ấy đã khá quen thuộc với những người khác trong phòng sách, vì thế ông ấy mới biết trong tiệm còn có một ông chủ thần long thấy đuôi không thấy đầu.
Đương nhiên ông ấy không biết, thật ra ông chủ kia vẫn luôn ở trong tiệm, chỉ có điều ông chủ ấy đã hôn mê rồi thôi.
Châu Trạch có chút ngoài ý muốn, vốn chuyện mở nhà hàng tư giả ở nơi tấc đất tấc vàng như Phố Nam này đã có vẻ như đang làm bộ, ra vẻ có phẩm vị, mà rất nhiều nhà hàng tư gia đều rất kiêu ngạo, ngày nào cũng quy định trước hôm nay chỉ mở bao nhiêu bàn, ngày nghỉ lễ tôi còn phải nghỉ ngơi, cậu muốn đến ăn sao? Cứ chậm rãi xếp hàng mà chờ đi.
Nhưng quả thật ông chủ này hơi có chút nhiệt tình quá đáng với mình, thậm chí là ân cần.
Chẳng qua rất nhanh Châu Trạch đã suy nghĩ rõ ràng, đoán chừng ở trong mắt ông chủ này, một tên ngốc thuê một căn nhà vô cùng đắt trên đoạn đường tốt như vậy ở Phố Nam, lại mở một phòng đọc sách nhất định sẽ lỗ vốn, chắc chắn là người có lai lịch lớn.
Hoặc là kẻ ngu si, hoặc chính là lão đại nhiều tiền tới mức chẳng có chỗ tiêu, tùy ý tiêu đại.
Sau khi ông chủ nhà hàng nhìn thấy Châu Trạch đã loại khả năng đầu tiên đi, bởi vì thoạt nhìn rõ ràng Châu Trạch không phải người ngu.
Đối phương đưa một tấm danh thiếp cùng một điếu thuốc tới, Châu Trạch khoát khoát tay, ra hiệu bản thân mình biết rồi, mà ông chủ cũng rất biết điều chỉ nói một câu khi nào rảnh rỗi tới nhà hàng của mình ăn cơm, sau đó rời đi.
- Ông chủ cửa hàng này rất tốt.
Lúc này Hứa Thanh Lãng cũng đã thay quần áo xong đi ra.
Châu Trạch từ chối cho ý kiến.
- Anh có chút khó chịu với ông ta à?
- Ha ha, ngủ một giấc tỉnh lại lại phát hiện, cách vách nhà mình lại có nhiều thêm một lão Vương, cậu có thể cảm thấy rất thoải mái sao?
Hứa Thanh Lãng hà hơi một cái.
- Chỉ có điều tôi thấy hẳn là cậu nên vui vẻ, người đã mở nhà hàng tư gia đương nhiên sẽ có tuyệt kỹ gì đấy, cậu không muốn đi giao lưu trao đổi sao? - Châu Trạch hỏi.
- Khói dầu hại da, tôi không đi. - Hứa Thanh Lãng trả lời.
Châu Trạch lắc đầu, trong lòng thở dài một tiếng thói đời bạc bẽo vật đổi sao dời, Hứa Thanh Lãng cần cù chăm chỉ mở tiệm mì trước đây đã sớm tiêu tán trong gió nhẹ.
Chẳng qua nghĩ lại, hình như sau khi Hứa Thanh Lãng quen biết mình mới biến thành dáng vẻ như vậy, liệu đây có phải cũng là một trong số những ví dụ cho câu gần mực thì đen, gần đèn thì sáng không?
Lại suy nghĩ cẩn thận một chút, rõ ràng đời trước bản thân mình là một người rất chăm chỉ rất khắc khổ, vì sao sau khi mình chết đi một lần lại hệt như bóng cao su bị đâm hỏng.
Triệt để mềm nhũn ra rồi.
Tiểu loli đến, còn vác theo balo tức giận đứng trên con đường đối diện. Dưới ánh đèn vàng mờ, đường phố lúc rạng sáng lại có một cô bé nhỏ đáng yêu đột nhiên xuất hiện, khiến người ta không cảm thấy kinh hỉ mà ngược lại, cảm thấy kinh hoảng.
Hứa Thanh Lãng lái xe, Châu Trạch ngồi vào vị trí kế bên tài xế, tiểu loli cũng vào theo, cô bé vẫn đang tức giận.
Hiện tại Oanh Oanh vẫn nên nghỉ ngơi thì tốt hơn, không nên ra ngoài tránh gặp chuyện ngoài ý muốn. Lão đạo ở nhà trông tiệm, vì thế Châu Trạch chỉ có thể lôi Hứa Thanh Lãng theo làm tài xế.
Có kinh nghiệm trong chuyến tới khu nghỉ dưỡng suối nước nóng lần trước, Châu Trạch cảnh giác hơn hẳn, cho dù không có chuyện gì lớn cũng phải kéo theo một đám người cùng đi, tránh để lâm vào kết cục bản thân mình thì không chết nhưng tất cả bọn họ lại gặp phải chuyện ngoài ý muốn, khiến đáy lòng mình phải băn khoăn.
Trên thẻ không viết địa chỉ, thế nhưng sau khi Châu Trạch dùng móng tay vuốt lên trên mặt lại có thể cảm ứng được một vị trí, đám vong hồn thì không cần xem cũng có thể cảm ứng được.
Châu Trạch chỉ đường, Hứa Thanh Lãng lái xe, đại khái hơn hai mươi phút sau, xe lái đến một trấn nhỏ bên ngoài khu Cảng Áp.
Châu Trạch xuống xe, phía trước là bờ ruộng, lúa mạch non nối thành một mảnh, mà ở giữa lại điểm xuyết thêm vài căn nhà.
Vị trí chỉ tới nơi này, có lẽ sẽ không sai.
Châu Trạch quay đầu lại, muốn gọi tiểu loli xuống cùng nhau tìm kiếm xem sao, kết quả lại phát hiện tiểu loli đang ngồi ở vị trí sau xe làm bài tập về nhà.
- Cốc cốc cốc... ...
Châu Trạch đưa tay gõ kính xe.
Anh rất muốn hỏi một câu cô đến làm trò cười sao?
Tiểu loli rất tức giận khép sách vở lại, nói:
- Bài tập của cô bé tương đối nhiều, vừa lúc tôi thức tỉnh nên tiện tay giúp cô bé làm hết bài tập trong một tuần này luôn, cô bé cũng có thể thoải mái hơn một chút.
Ánh mắt Châu Trạch ngưng lại, lúc này anh lại nghĩ tới nữ quỷ sai đã phụ thân vào cô em vợ lúc trước, hẳn cô ta cũng đã gặp phải vấn đề này. Tư duy của ký chủ ảnh hưởng đến chính cô ta, dẫn đến việc thần kinh của cô ta hơi thác loạn.
Dường như đây đã trở thành một căn bệnh chung, phàm là linh hồn quỷ sai lựa chọn sống lại trên cơ thể người khác đều sẽ bị ảnh hưởng, đúng không?
Chẳng qua Châu Trạch cũng không nói gì nhiều, hôm nay anh tới đây là tới để đập phá quán, không có thời gian rảnh rỗi đi trò chuyện nhân sinh quan gì gì đó với tiểu loli.
Đẩy cửa xe ra, tiểu loli duỗi lưng một cái, hít sâu một hơi, sau đó nói:
- Tôi không cảm giác được bất kỳ thứ gì hết.
- Gần đây công trạng của cô thế nào? - Châu Trạch hỏi.
- Rất không tốt. - Tiểu loli trả lời.
Châu Trạch đưa tấm thiệp màu đen kia ra, lại tỉ mỉ quan sát một hồi, sau đó anh ngẩng đầu nhìn chung quanh một lần nữa, nói: - Là bởi vì chúng ta đều có thân thể nên mới không tìm được chỗ kia sao?
- Hoặc cũng có thể là bọn họ cảm nhận được chúng ta tới rồi, cho nên đã sớm ẩn tàng bản thân mình? - Tiểu loli nhún vai, lấy tấm thiệp từ trong tay Châu Trạch qua, tiếp tục nói: - Cũng giống như mấy tấm thiệp nhỏ được nhét vào khe cửa ở phòng khách sạn vậy, cứ qua một thời gian ngắn bọn họ lại đổi số điện thoại di động một lần, cũng tiện phòng tảo hoàng (2).
(2) Tảo hoàng: đội chống tệ nạn mại dâm.
Châu Trạch cảm thấy tiểu loli nói rất có đạo lý, thế nhưng nếu cứ tay không mà về như vậy Châu Trạch cảm thấy có chút không cam lòng, không chừng bản thân mình mới vừa rời đi cái trấn nhỏ kia lại mở cửa buôn bán.
Đến lúc đó bản thân mình nằm trong tiệm sách, mỗi ngày mỗi đêm ngay cả một tiểu quỷ cũng không nhìn thấy được, thế thì làm sao có thể tiếp tục thảnh thơi được đây?
Nói tới cái nhỏ nhặt, nó sẽ ảnh hưởng tới chất lượng sinh hoạt ngày sau của mình.
Nói theo hướng lớn lao, đây chính là một loại xói mòn đối với tài sản thuộc sở hữu của âm ty.
- Chẳng lẽ các người không cảm giác được chút xíu gì sao?
Hứa Thanh Lãng xoay người hỏi.
Lúc này Châu Trạch mới phát hiện trên trán Hứa Thanh Lãng đang dán một tấm phù giấy, lần trước khi Hứa Thanh Lãng vào Ba Làng cũng đã dán tờ giấy này lên, mà khi lão đạo dẫn quỷ nhập thân cũng dán tờ giấy này.
Đây có thể coi là một loại bùa đơn giản nhất, chỉ cần là người hơi có chút đạo hạnh là có thể chế tạo được.
Nó cũng giống như một vật bảo vệ sức khỏe vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận