Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1242: Ngài là… (3)

Ai biết được.
Một giây sau.
Con búp bê yếm hồng này lại nâng cái tay tròn vo lên.
Nâng cái đầu của nó lên.
“Cạch” một tiếng.
Lấy đầu của mình xuống.
Ặc...
Cái này cũng có thể chơi như vậy sao?
Ngay sau đó.
Búp bê yếm hồng thả cái đầu của nó ở trên mặt đất.
Tiến lên.
“Bẹp” một cước đá lên cái đầu của mình.
Cái đầu búp bê tròn vo lăn đến trước mặt Châu Trạch.
Châu Trạch đứng nguyên ở đó không nhúc nhích.
Búp bê yếm hồng cũng đứng ở bên kia cũng không nhúc nhích.
Chỉ sợ không khí đột nhiên yên lặng…
Ông chủ Châu khó khăn nhìn đến con búp bê ở trước mặt.
Vẫn là đầu đầy chấm hỏi.
Nhưng đứng một lúc lâu.
Anh bất động.
Đối phương cũng bất động.
Rốt cuộc.
Ông chủ Châu cũng không nhịn được.
Thử nâng chân của mình lên.
Đá một cái lên cái đầu ở trước mặt.
- Lộc cộc lộc cộc…
Cái đầu bị đá trở lại trước mặt búp bê yếm hồng.
Búp bê yếm hồng lại di chuyển.
Nâng cái chân tròn nhỏ của mình lên.
Đá lại cái đầu về phía Châu Trạch.
Châu Trạch lại đá trở về.
Đối phương lại đá trở lại.
Hai con búp bê.
Ở trên cái giá lớn.
Trong một bầu không khí rất quỷ dị.
Thật sự là nổi hứng lấy đầu xuống làm bóng đá chơi…
Đá đi đá lại.
Trong lòng ông chủ Châu, từ từ vận chuyển.
Trong đầu của anh.
Bỗng nhiên nghĩ tới một khả năng.
Hơn nữa khả năng này còn đang không ngừng càng lúc càng sâu.
Rốt cuộc.
Lúc bóng, không đúng, lúc cái đầu bị đá trở lại trước mặt mình.
Ông chủ Châu thực hiện một pha cắt bóng hoàn hảo.
Nhỏ giọng hỏi:
- Ngài là...
...
Nhìn con búp bê mặc yếm trước mặt này hành động khác thường như vậy.
Lại liên tưởng một chút lúc liên lạc thông qua phương pháp này trước đó, hai con búp bê kia, cũng chính là hai đại lão trong đội chấp pháp cùng đi ra ngoài với Khánh, chung một đội và muốn đi săn giết mục tiêu…
Câu trả lời.
Thật ra thì đã cực kỳ rõ ràng rồi.
Cũng vì vậy.
Câu “Ngài là…” của ông chủ Châu.
Trong cẩn thận lại mang theo chân thành.
Cũng bày ra sự khoan nhượng vừa đủ.
Nhưng mà.
Con búp bê mặc yếm ở đối diện vẫn không trả lời.
Lúc ông chủ Châu dò xét dự định đá cái đầu búp bê quay ngược trở lại.
Con búp bê mặc yếm lại di chuyển.
Lại tiếp tục đá trận bóng này.
Yên lặng.
Yên lặng.
Ở trong hoàn cảnh yên tĩnh lại quỷ dị như thế này.
Ông chủ Châu không thể không tiếp tục chơi cái trò chơi “lấy đầu mình xuống làm bóng đá” với con búp bê mặc yếm này.
Bất luận Châu Trạch có muốn mở miệng nói chuyện phiếm như thế nào đi chăng nữa, có muốn trao đổi một chút tới mức nào, nhưng đối phương thế nhưng vẫn không cho anh một cơ hội đối thoại, dường như chỉ đơn thuần là đang đắm chìm trong loại vận động chơi đá bóng này mà thôi.
Năm phút.
Mười phút.
Ba mươi phút.
Cái trò chơi vừa buồn chán lại đơn điệu này.
Lại kéo dài lâu như vậy.
Châu Trạch đã có chút buồn ngủ rồi, loại “cầu nối liên hệ” này không hao tổn điện, nhưng thứ tiêu hao là tinh lực của người mang mặt nạ đấy, sau khi kéo dài thời gian lâu như vậy, trên phương diện tinh thần nhất định có chút chịu không nổi.
- Là ngài sao?
Châu Trạch cảm thấy nên tăng thêm kỹ năng không tiếp tục làm chuyện ngớ ngẩn nữa đi.
Nếu không, chờ sau khi anh tháo mặt nạ xuống, ý thức quay trở về thực tế.
Anh làm sao giải thích với Oanh Oanh được nội dung cuộc nói chuyện trong hơn nửa giờ qua đây?
Nhưng phía bên kia.
Chẳng qua là vẫn chỉ đá bóng như trước.
Vẫn không hề mở miệng nói chuyện.
Ông chủ Châu “bốp bốp” một tiếng.
Hai cái tay tròn vo đặt xuống.
Đè cái đầu kia lại.
Trái bóng bất động.
Người đối diện cũng bất động rồi.
Châu Trạch cấm lấy cái đầu búp bê của đối phương, nâng lên.
Khiến cho mặt của đối phương đối diện với mặt của mình.
Hai con búp bê mặt đối mặt.
Nhìn chằm chằm vào kẻ đối diện.
- Ngài là?
Mặt đối phương không cảm xúc, ngoại trừ sự kawaii đi kèm theo từ đầu.
Châu Trạch quyết định buông tha, bởi vì đây quả thực là một loại cảm giác giày vò.
Đặt đầu của đối phương xuống,
- Bang!
Một cước đã ngược về.
Đối phương bỗng nhiên khom lưng.
“Bạch” một tiếng.
Bắt cái đầu này lại.
Sau đó nâng lên.
Lại đặt lại ở trên cổ của mình.
“Rắc rắc” một tiếng.
Xoay lắc phương hướng một chút, gắn lại thành công.
Châu Trạch biết, đối phương là đang tiếp tục cố ý không nói lời nào.
Được rồi, ngài không nói lời nào tôi cũng sẽ không tiếp tục lãng phí thời gian với ngài nữa.
Từ trước tới giờ, trên phương diện này ông chủ Châu đều cực kì tự nhiên, có tiện nghi thì chiếm tiện nghi, nhưng loại chuyện tương tự như 99 81 kiếp nạn tu thành chính quả như thế này, chắc chắn là anh sẽ trực tiếp lựa chọn buông tha ngay từ khi ở Trường An rồi.
- Tạm biệt, ngài khỏe!
...
- Hô...
Một khắc tháo mặt nạ xuống kia, Châu Trạch chỉ cảm giác được một trận choáng váng trong đầu mình.
Lập tức bò dậy mà nôn ọe ở ngay dưới giường.
- Ông chủ, không sao chứ?
Oanh Oanh vừa vỗ nhẹ sau lưng Châu Trạch vừa quan tâm hỏi han.
Châu Trạch giơ tay lên, tỏ ý bản thân không có chuyện gì.
Thở hổn hển mấy hơi, Châu Trạch mới lần nữa nằm lên trên giường, cảm giác mệt mỏi sâu sắc đã cuốn tới.
- Ông chủ, lần này nói chuyện điện thoại lâu như vậy, có phải là đã láy được rất nhiều tin tức có giá trị hay không?
Châu Trạch gật đầu một cái.
Nói:
- Để cho tôi sắp xếp và sàng lọc lại tin tức cho xong đã.
- Vâng, ông chủ.
Châu Trạch nhắm mắt.
Bắt đầu ngủ.
Oanh Oanh thì đang nhẹ nhàng xoa bóp đầu cho Châu Trạch.
Nhìn gương mặt ông chủ mệt mỏi như vậy.
Có chút thương tiếc.
Mới vừa rồi khi ở bên trong, chắc chắn là ông chủ rất lao tâm lao lực để đối phó với hai đại nhân vật kia đi.
Một bước cũng không thể mắc sai lầm, nếu không thì sẽ bị nhìn thấu.
Aish.
Ông chủ thật sự là quá cực khổ rồi.
...
Ngày hôm nay, phòng sách vừa có một cái ghế dựa mới, làm từ hồng mộc quý giá, do danh sư chế tạo, không nói đến hoa văn tinh tế, còn có đường nét mạ vàng tinh xảo.
Thuộc về cái chủng loại cho dù người đối diện với bạn có không hiểu một chữ gì về nghề này nhưng khi nhìn thấy cái ghế dựa này cũng sẽ ngay lập tức ý thức được chắc chắn đó là thứ rất quý giá đấy!
Lúc này.
Hứa Thanh Lãng đang nằm ở bên trên.
Cái ghế nhẹ nhàng lắc lư, lắc lư, lắc lư.
Chậm rãi khoan thai, mang theo một loại quy luật rất nhịp nhàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận