Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 680: Đệ tử quy!

Mới tám giờ.
Bên trong phòng học đã vang lên tiếng đọc sách.
Bé trai cũng là người có văn hóa không thấp, dù sao cũng sống nhiều năm như vậy, hiểu được bên trong đang niệm tụng


Đệ Tử Quy


.
Xuyên qua cửa sổ.
Cậu bé có thể nhìn thấy nguyên một đám học sinh bên trong đang tựa vào vách tường đứng thẳng.
Chỉ mặc một bộ quần áo thật mỏng.
Vừa lạnh run.
Vừa lớn tiếng đọc thuộc lòng.
Lúc này, Thông Thành đã vào đông, khí trời rất lạnh, trên đường mọi người đều mặc áo lông.
- To nữa lên!
Giọng của một người đàn ông truyền đến.
Người đàn ông mặc trường bào.
Đoán chừng là loại giống với Khống Ất Kỷ.
Dưới chân là giày chơi bóng,
Trong tay cầm thước dạy học.
Đeo kính mát.
Muốn không ra gì bao nhiêu thì có bấy nhiêu không ra gì.
- To nữa lên!
- To thêm chút nữa!
- Dùng sức đọc, tập trung vào sẽ không cảm thấy lạnh nữa, có nghe không!
Tiếng đọc thuộc lòng.
Bắt đầu gia tăng.
Bé trai hơi nghiêng đầu.
Không cảm thấy có gì lạ.
Chính như lúc ở bên ngoài cậu ta đã nói với lão đạo.
Quan điểm thị phi thiện ác của cậu ta khác với người bình thường, cho nên không cảm thấy chuyện đang xảy ra trong phòng học có gì đặc thù và không đúng.
Tiếp tục đi vào trong.
Lên tầng hai.
Người ở đây liền ít hơn nhiều.
Xem ra lớp huấn luyện này cũng không phải quá nhiều người, chỉ chừng ba tầng, hơn trăm học sinh.
Thật ra.
Đây đã có thể tính là nhiều.
Ở đây.
Dù sao cũng không phải trường học chính quy đường hoàng, cũng không phải lớp huấn luyện chính quy đường hoàng.
Hơn nữa.
Học phí nơi này cũng không thấp.
Bé trai cảm thấy nơi này rất buồn chán, rất không có ý nghĩa, cậu ta chỉ theo bản năng mà bắt đầu tìm kiếm "phòng điện giật" lão đạo nói.
Dường như.
Cái chỗ kia.
Mới là mấu chốt của vấn đề.
Bé trai tìm được.
Nhưng bên trong có người.
Cậu ta nhảy lên, cả người dính trên trần nhà, xuyên thấu qua cửa sổ nhìn vào bên trong.
Ông chủ nói không thể giết người, lão đạo nói gặp phải chuyện khiến bản thân khó chịu, có thể đánh cho tàn phế.
Cậu ta phải tự hỏi.
Là ai nên bị đánh tàn phế.
Bố trí bên trong.
Trống rỗng.
Nhưng có không ít người.
Ba người đàn ông mặc trường sam.
Còn có hai người trẻ tuổi, thoạt nhìn mười bảy tuổi.
Hai người trẻ tuổi đang bị xích lại.
Một người ánh mắt lóe lên, thỉnh thoảng lại len lén liếc về phía ghế dựa điện giật phía trước, lòng mang sợ hãi, trong tiếng quở trách, cậu ta càng không ngừng hô "tôi sai rồi" "tôi sai rồi" "tôi sai rồi".
Một người khác.
Ánh mắt hơi lườm.
Một bộ lão tử rất kiêu ngạo.
Lão tử không thèm để ý các người.
Bé trai bỗng nghĩ tới tối hôm qua khi bản thân mình trở về phòng sách, nhìn thấy nam sinh kia, chính là nam sinh đã co ro trong góc phòng không ngừng run rẩy.
Đột nhiên.
Trong óc cậu bé bắt đầu tưởng tượng ra vẻ mặt kiêu ngạo của nam sinh đó lúc trước.
Chẳng qua.
Nam sinh kiêu ngạo.
Không bị gì.
Mà nam sinh đang sợ sệt kia lại bị hai người đàn ông mặc trường sam bắt lại.
Trực tiếp đè xuống ghế điện giật.
Trên ghế có khóa sắt, có dây lưng, trực tiếp trói nam sinh lại, nam sinh có thể giãy giụa nhưng không cách nào thoát khỏi.
Tiếp đó.
Chính là một màn rất nhàm chán.
Mở điện.
Gào thét.
Hơn nữa còn có cứt đái phun trào.
Rất buồn chán.
Thực sự rất buồn chán.
Chí ít.
Ở trong mắt bé trai là như vậy.
Loại hình phạt này.
Không ra gì, cũng quá bình thường, cậu ta đã từng gặp càng nhiều hình phạt kinh khủng hơn thế này.
Dường như vì giết gà dọa khỉ.
Lúc này trên mặt nam sinh kiêu ngạo kia không còn vẻ kiêu ngạo nữa.
Ngược lại lộ ra vẻ mặt kinh hoảng.
Ba người đàn ông mặc trường sam tiếp tục nhìn về phía cậu ta hô hào gì đó.
Dường như đang cho cậu ta có đầy đủ thời gian tiêu hóa hết quá trình con gà này "bị giết".
Sau đó.
Nam sinh kiêu ngạo này cũng bị ba người đàn ông mặc trường sam áp lên.
Khiến nam sinh ngồi trên ghế điện giật.
Nam sinh bắt đầu giãy giụa, bắt đầu chửi rủa.
Trên ghế còn lưu lại một chút nước đái do nam sinh lúc trước lưu lại.
Lúc này.
Càng trơn truột.
Sau đó.
Lại là tiếng kêu thảm thiết truyền đến.
Một trận tiếp nối một trận.
Bé trai mím môi.
Trong lòng của cậu ta.
Vẫn không vì thế mà thay đổi.
Đương nhiên.
Hai người cũng chưa chết.
Đám người ở đây cũng không thể nào giết người.
Ba người đàn ông mặc trường sam bắt đầu đạp hai nam sinh mới vừa bị điện giật mấy đạp.
Hai nam sinh nơm nớp lo sợ.
Gần như quỳ trên đất.
Nguyền rủa phát thệ cái gì đó.
Tạm thời nhận sai.
Lại bảo đảm.
Nói chung.
Vẫn là rất buồn chán.
Bé trai cảm thấy có thời gian rảnh rỗi như vậy, còn không bằng chạy tới nhà tiểu loli nhìn cô ấy rời giường, nhìn cô ấy rửa mặt, nhìn cô ấy tưới nước cho đám hoa cỏ trong nhà.
Ngáp một cái.
Chẳng qua.
Nếu ông chủ đã kêu cậu ta đến, nhất định phải làm đả thủ, không thể giết người, chỉ có thể đánh cho tàn phế.
Vậy nên.
Đánh ai tàn phế đây?
Dù sao cũng phải đánh vài người, để còn về báo cáo kết quả công tác, đúng không?
"Thầy giáo" mặc trường sam?
Học sinh?
Nhìn đám học sinh nằm sấp trên mặt đất, không ngừng nhận sai/
Đột nhiên bé trai cảm thấy dường như mình không có lý do gì đi vào đánh người ta một trận.
"Thầy giáo", bé trai cảm thấy những hình phạt kia đều không ra gì, cũng không tính là hình phạt, chỉ là gãi ngứa mà thôi.
Cậu ta có chút phiền muộn.
Nhảy xuống dưới.
Đi xuống.
Cậu ta cảm thấy bản thân mình vẫn nên gọi đám giáo viên này lại.
Sau đó lại hỏi bọn họ xem bản thân mình nên đánh ai.
Nên đánh người nào.
Sau đó lại ra tay.
Tranh thủ đánh xong sớm.
Về nhà sớm.
Đám nhân viên trong phòng sách, chỉ cần đi vào, sẽ bất tri bất giác mà bị phong khí cá muối cảm hóa, nhất là khi đối mặt với công tác và nhiệm vụ, phong khí này ngày càng rõ ràng.
Khi cậu bé đi lên tầng một thì.
Cậu bé nhìn thấy từ cửa chính có một đám nam nữ trung niên tràn vào.
Hôm nay.
Là ngày toàn bộ lớp huấn luyện kiểu phong bế mở cửa với người ngoài, một đống gia trưởng đã đưa con cái nhà mình tới đây xuất hiện ở nơi này.
- Dâng trà!
Một người đàn ông mặc trường sam hô lên.
Lập tức.
Mấy chục học sinh tay nâng nước trà đi vào.
Tìm được cha mẹ của mình.
Sau đó trực tiếp quỳ xuống trước mặt cha mẹ.
Một mực cung kính mà dâng trà lên.
Hơn nữa còn nghiêm trang nói: - Con trai (con gái) mời mẹ (cha) uống trà.
Các bậc phụ huynh ở đây lập tức đỡ con ruột của mình dậy.
Nguyên một đám.
Vui đến phát khóc.
Có người bắt đầu liên tục cảm ơn “thầy giáo”.
Nói xong mấy lời cảm kích.
Không nhờ các giáo viên giáo dục, sao con nhà bọn họ có thể tốt như bây giờ được.
Có người nước mắt tuôn đầy mặt.
Nhìn thấy rốt cục con cái nhà mình cũng hiểu chuyện.
Rất là vui mừng.
Một bộ vui vẻ hòa thuận.
Phụ từ tử hiếu cảm động vô cùng.
Cha mẹ ôm con của mình, vừa cười vừa lau nước mắt.
Bọn nhỏ lại bị cảm nhiễm, bắt đầu lớn tiếng khóc.
Chỉ là.
Cảm xúc khi đứa bé và cha mẹ khóc.
Là không giống nhau.
Bé trai cảm thấy thật ầm ĩ.
Nhóm người này khóc quá ồn ào, quá hỗn độn.
Khiến cậu bé cảm thấy phiền muộn vô cùng.
So với tiếng khóc bản thân mình nghe thấy trong phòng điện giật kia.
Càng khiến người ta phiền hơn.
Cậu bé hơi nhíu mày.
Nhìn đám phụ huynh trung niên đang khóc cười kia.
Lặng lẽ giơ tay lên.
Hơi nắm tay.
Thật ầm ĩ.
Thật muốn đánh hết bọn họ thành tàn phế... ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận