Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 728: Đi hoàng tuyền trêu thủ hạ cũ, mười vạn cờ xí chém Diêm La.! (2)

Ngay sau đó.
Tay lão Tôn vốn giơ lên chào đã buông thõng xuống.
Đầu cũng nghiêng sang bên.
Giống như kiên trì lâu như vậy.
Cuối cùng buông lỏng tay.
- Lập tức tiến hành cấp cứu, nhanh, cấp cứu!
Khi bác sỹ hộ sĩ ở trong phòng bệnh bị biến cố bất ngờ ép buộc đến luống cuống tay chân.
Dường như vốn không có ai nghe thấy được.
Ở bên cạnh xe lăn.
Có một thanh niên tuổi không đến hai mươi đứng đó.
Thanh niên mặc quân phục màu xanh đậm.
Bên hông đeo ấm quân dụng.
Anh đang mỉm cười, nở nụ cười rất ấm áp.
Anh đang khóc, nước mắt không ngừng rơi.
Anh nhìn bản thân được đưa lên giường bệnh tiến hành cấp cứu.
Lại nhìn bác sỹ hộ lí đã chăm sóc anh nhiều năm.
Lặng yên cúi đầu.
Rồi sau đó.
Anh đi ra khỏi phòng bệnh.
Đi mãi.
Không ngừng.
Vẫn luôn đi.
Đi thật lâu thật lâu.
Nhưng anh lại không hề biết mệt.
Hơn bảy mươi năm trước một đoạn đường kia anh còn chạy ra được.
Lúc này.
Một chút đường này.
Thật sự không coi vào đâu.
Đi qua con đường này, nhiều nhấp nhô rung chuyển tuổi già cũng thành mây bay.
Anh đi thật lâu, đi thẳng đến một sườn dốc cao, anh đứng ở đó, mắt nhìn phía trước.
Chậm rãi giơ tay lên.
Cúi chào.
Mọi người.
Đều đã trở về.
Tôi cuối cùng.
Đợi được mọi người rồi.
Cùng nhau.
Đi thôi.
... ...
Oanh Oanh chỉ có thể cẩn thận đi theo ông chủ nhà mình, cô nhìn thấy ông chủ không thay đổi vẻ mặt đi phía trước, mỗi một bước đi đều bước thật sự ổn định, vững vàng giống như ngựa đầu đàn của đàn ngựa trên thảo nguyên rộng lớn.
Bọn họ từ linh hồn hóa xương khô.
Từ xương khô kết hợp ra máu thịt.
Là từ trống rỗng đến chân thật.
Hay chân thật và trống rỗng đã mất đi giới hạn.
Đây vốn không thể nào nghiên cứu.
Oanh Oanh chỉ cảm thấy trong vô tình.
Bên người mình đã đầy quân nhân.
Bọn họ vác súng.
Bọn họ ngẩng đầu lên.
Bầu không khí vốn đè nén.
Vào lúc này chậm rãi được hóa giải.
Không cam lòng này.
Phẫn nộ này.
Khuất nhục này.
Dường như đang chậm rãi tiêu tán đi theo màn sương mù dày trước mắt.
Oanh Oanh ngẩng đầu.
Cô nhìn trời.
Bắt đầu đổ mưa.
- Về nhà!
Châu Trạch gào to một tiếng.
Tiếp theo.
Trong đội ngũ có rất nhiều người hoan hô:
- Wow về nhà nào!
- Chúng ta trở về nhà!
- Về nhà ha!
- Chúng ta về nhà!
- Chúng ta về nhà!
- Chúng ta về nhà wow!
- Chúng ta trở về nhà!
- Chúng ta về nhà!
- Quân bất kiến, Hán Chung Quân, nhược quan hệ lỗ thỉnh trường anh.
- Quân bất kiến, Ban Định Viễn, tuyệt vực khinh kỵ thôi chiến vân!
- Nam nhi ứng thị trọng nguy hành, khởi nhượng nho quan ngộ thử sinh?
- Huống nãi quốc nguy nhược luy noãn, vũ hịch tranh trì vô thiểu đình!
Quân ca to rõ.
Hơn bảy mươi năm trước, bọn họ uất ức táng thân ở núi Dã Nhân, rét lạnh ngoài biên giới.
Bảy mươi năm sau, vong hồn bọn họ lại lên, cờ xí phấp phới, về nhà!
Vẻ sa sút ban đầu không còn sót lại chút gì, tất cả của tất cả giống như nhớ lại năm đó, theo bốn phương tám hướng tụ tập đến, rầm rộ bước ra khỏi đường biên giới xuất chinh.
Vượt qua một giáp gió rét mưa lạnh, không dập tắt được khát vọng đối với quê hương đất nước trong lòng quân hồn, tất cả nhiệt tình, không vì thời gian ngăn cách và mài mòn, lâu rồi vẫn như mới.
Sương mù dày đã nhạt hơn trước.
Nhưng mà.
Trong sương mù dày.
Loáng thoáng có thể thấy được bóng đen đang không ngừng quanh quẩn và nhìn trông.
Sương không tan hết, chúng nó vẫn ở đó.
Chúng nó là sinh vật trong sương mù, đi săn là bản năng của chúng, lúc này thế mà lại tập trung một chỗ, chậm rãi tụ tập lại, chắn ở phía trước.
- Về nhà!
Châu Trạch bắt đầu chạy nhanh.
Ở phía sau này.
Mấy vạn quân hồn cùng bắt đầu chạy nhanh.
Oanh Oanh chỉ có thể chạy theo ông chủ.
Không biết vì sao, lúc này, khi cô nhìn vào bóng lưng ông chủ, cảm thấy dường như ông chủ nhà mình thay đổi rất nhiều, về phần thay đổi ở đâu, cô không nói lên được.
- Khí ngã tích thì bút, trứ ngã chiến thì câm, nhất hô đồng chí du thập vạn, cao xướng chiến ca tề tòng quân.
- Tề tòng quân, tịnh hồ trần, thệ tảo uy nô bất cố thân!
Trong tiếng quân ca điếc tai trào dâng.
Mấy vạn quân hồn thức tỉnh lại.
Hóa thành nước lũ kinh khủng nhất.
Vọt về phía đường phòng tuyến cuối cùng của sương mù dày.
Mà mây đen trên trời.
Vào lúc này chợt ép xuống.
Bắt đầu tiến hành cắn giết điên cuồng sương mù dày nơi này!
“Ầm!”
Sương tan.
Mưa tạnh.
Mây tan.
Trời quang!
Tín hiệu tiếng chuông trở về nhà vang lên.
Trong rừng mưa nhiệt đới.
Từng bóng dáng mặc quần áo màu xanh đi qua.
Tuổi không giống nhau.
Vốn dĩ thanh niên chiếm đa số.
Quét mắt nhìn.
Cơ bản đều là khuôn mặt non nớt.
Bọn họ đến từ trời nam biển bắc, nói giọng địa phương mỗi người, có thói quen ẩm thực của mỗi người, vào hơn bảy mươi năm trước, cùng tòng quân đến nước khác tha hương.
Mấy ngàn năm qua.
Dòng chảy triều đại.
Quân hồn làm bằng sắt.
Ở trên người bọn họ là bằng chứng tốt nhất.
Châu Trạch đi đầu tiên, mấy vạn quân hồn lấy anh làm ngọn đèn sáng, tất cả đều đi theo sau lưng anh.
Nếu như nói, mới đầu Châu Trạch còn u mê lờ mờ nhất thời xúc động.
Bởi vì sương mù dày này xuất hiện khiến mấy vạn quân hồn có thể sẽ bị vô cớ mang đi lợi dụng, nên mới đứng dậy.
Như vậy hiện giờ.
Anh đã thật sự hoàn toàn tỉnh táo.
Núi này vẫn là núi, cây này vẫn là cây.
Chính là, sau khi con người phát sinh biến hóa, núi và cây mà trong mắt nhìn thấy lại không giống với trước.
Tay trái của Châu Trạch vẫn còn cầm ấm quân dụng rỉ sắt kia, tay phải lại nắm lấy chứng nhận quỷ sai của mình, cũng không phải Châu Trạch không kịp chờ đợi mà lấy ra.
Mà bởi vì sau khi mình thức tỉnh mấy vạn quân hồn, chứng nhận quỷ sai này của mình bắt đầu nóng lên, vả lại lơ lửng đi ra, giống như có cảm ứng.
Lại nhìn bản thân Châu Trạch.
Răng nanh hai bên môi như ẩn như hiện.
Bởi vì bôn ba mấy ngày này mà quần áo trên người đều rách rất nhiều, làn da lộ ra ngoài giống như có ký hiệu xa xưa lưu chuyển.
Nếu như lão đạo và lão Trương ở đây, nhìn thấy một màn này, nhất định sẽ có cảm xúc.
Bởi vì ban đầu khi đối mặt với ông thổ địa ở Thông Thành, Doanh Câu sống lại đã trực tiếp trói hai kẻ trộm mộ vào cây biến thành xác sống.
Tuy rằng Châu Trạch không hề làm gì mấy vạn quân hồn này, cũng không thay đổi cái gì.
Nhưng giống như hai người cùng chung một nơi.
Oanh Oanh luôn đi theo phía sau Châu Trạch, cẩn thận nhìn Châu Trạch, cô biết ông chủ mới vừa lành vết thương, lại bị giày vò như vậy, thật sự sợ ông chủ bỗng nhiên không chống đỡ nổi mà ngã xuống.
Trên thực tế.
Châu Trạch thật sự hơi mệt.
Trước đó dưới tình thế cấp bách cả người đều thật phấn chấn, ngược lại thật sự không cảm thấy.
Nhưng hiện giờ.
Theo bản thân tỉnh táo lại.
Tiêu hao bởi áp lực này và mỗi một bước đạp xuống đều thật vĩ đại.
Cũng may thời gian trước anh đã có kinh nghiệm cùng Doanh Câu đi ra khỏi cầu Nại Hà.
Tuy rằng trên người giống như treo gánh nặng ngàn cân, nhưng mỗi một bước dẫm xuống đều mạnh mẽ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận