Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1692: Kẻ đẹp nhất ở trong làng chó (1)

- Nơi này?
Lão Trương cũng sờ vị trí cổ của mình một cái.
- Đâm xuyên qua.
- Xuyên qua?
- Ừm.
- Vẫn còn đang cấp cứu sao?
- Ừ, vẫn còn đang cấp cứu.
Lão Trương cũng có chút không biết nên nói gì.
Chỉ có thể theo bản năng cảm khái nói:
- Thật đúng là Bồ Tát phù hộ mà.
...
Phòng bệnh 1214.
Cửa phòng bệnh đang đóng.
Nhiệt độ của máy điều hòa không khí vừa thích hợp.
Cửa sổ mở ra một chút để có duy trì lưu thông không khí.
Ông chủ Châu cả người mồ hôi từ dưới bên một chiếc giường đang chật vật vất vả mà bò đến bên dưới chiếc giường ở đối diện.
Khoảng cách ngắn ngủi vài mét.
Phảng phất đã khiến cho anh bò hết cả một thế kỷ.
Lúc này.
Châu Trạch gắng chống đỡ cơ thể đã bắt đầu co giật của mình.
Giơ tay lên.
Cố gắng chạm tới nút ấn ở bên trên.
Một lần.
Hai lần.
Ba lần.
- Tách!
Không với tới, không với tới được, cánh tay có chút vô lực mà rơi ở trên mặt đất.
Châu Trạch nằm ngửa ra.
Lồng ngực và miệng đang không ngừng phập phồng, trong cổ họng lại chỉ có thể phát ra tiếng khàn khàn tới cực điểm.
Mồ hôi đã sớm ướt đẫm của người của anh.
Sắc mặt trắng bệch đến giống như giấy trắng.
Châu Trạch đã dùng hết toàn bộ sức lực rồi.
Nhưng vấn đề là cái nút nhấn để gọi y tá kia, thiết kế của nó có chút cao, thật ra thì cũng không cao lắm, nhưng nó chỉ thuận tiện cho bệnh nhân đang nằm ở trên giường nhấn…
Ông chủ Châu buông tha.
Đúng lúc này.
Châu Trạch bỗng nhiên cảm thấy ở dưới người mình có thứ gì đó.
Thô ráp.
Lạnh lạnh.
Khó khăn đưa cánh tay xuống dưới tìm kiếm.
Mặt của ông chủ Châu lập tức trở nên càng khó coi hơn.
Từ trong túi áo của đồng phục bệnh nhân.
Anh đã sờ được điện thoại di động của mình.
- ... - Châu Trạch.

Thông Thành.
Tiệm sách.
Tiểu loli ngồi ở trong tiệm sách trống rỗng, trước mặt đặt một quyển Fashion Magazine.
Bên tay trái là một ly nước chanh, bên tay phải chính là một đĩa quả khô.
Lần trước bị thương cũng đã cách đây nhiều ngày rồi, không đảm bảo hoàn toàn khôi phục như trước, nhưng cũng coi là đã nghỉ ngơi đến tương đối rồi.
Trong lúc đang đọc tạp chí, đặt điện thoại di động xuống, cuộc điện thoại video trong thời gian dài vừa mới kết thúc, điện thoại di động cũng đã có chút nóng lên rồi.
Mỗi ngày đều gọi video, đã thành chuyện mỗi ngày đều phải làm giữa cô ta và thằng bé trai, rõ ràng là đã không còn lời gì để nói, thế nhưng khi gọi video cứ yên tĩnh như vậy mà nhìn nhau, cảm giác cũng không tệ.
Đều là những kẻ cũng sắp làm ông nội bà nội rồi, vậy mà vẫn chìm đắm trong trò chơi nhỏ ái tình đầy bốc mùi.
Cơ thể nhỏ bé của tiểu loli ngả ra nằm dựa lưng lên trên ghế dựa, ngược lại cũng không thấy thời gian một mình mình trông coi tiệm sách có bao nhiêu buồn chán, ngược lại lại cảm thấy vô cùng tốt.
Cửa của tiệm sách, vẫn luôn đóng lại, ngược thì thì khách hàng thực sự, bạn có đóng cửa, bọn họ cũng có thể đi vào như thường.
Ngáp một cái.
Tiểu loli cầm điện thoại di động vẫn còn sót lại chút hơi ấm lên.
Lặng lẽ mở Weibo ra.
Bầu chọn bảng xếp hạng những siêu thoại cho Châu Kiệt Luân.
Đúng lúc này.
Một chiếc xe dừng ở cửa tiệm sách.
Tiểu loli ngẩng đầu liếc mắt qua.
Sau khi nhìn thấy người tới.
Bĩu môi một cái.
Quét toàn bộ tạp chí ở trên quầy bar xuống, lấy ra « Truyện cổ tích Grimm » cùng « Truyện ngụ ngôn của Aesop » đặt lên.
Sau đó.
Nhắm mắt.
Thân thể nhẹ nhàng lay động.
Vương Kha xuống xe, đẩy mở cửa tiệm sách ra.
- Tiểu Nhụy.
Tiểu loli mở mắt ra, lộ ra vẻ vui mừng:
- Ba.
Vương Kha đi tới phía sau quầy bar, bế bổng con gái của mình lên.
Dạo này, mỗi ngày Vương Kha đều sẽ đến tiệm sách một lần, tự mình nấu ăn cho con gái mình ăn.
Một lúc sau, khi bữa trưa hoàn hảo kết thúc.
Vương Kha sờ đầu con gái mình.
Cười một tiếng,
- Ba đi đây.
Anh ấy không nói gì về việc đưa con gái về nhà.
- Ba, đừng đi mà.
Vương Nhị đưa tay kéo quần áo của Vương Kha.
Vương Kha ngồi xổm người xuống, hai tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ bé trắng nõn của con gái nhà mình.
Một chốc lát.
Đôi mắt của con gái khép lại.
Vương Kha thở dài.
Đứng dậy.
Rời khỏi tiệm sách, ngồi lên xe của mình, rời đi.
Tiểu loli – người đã nhắm mắt – chậm rãi mở mắt ra.
Sau đó ngáp một cái thật to.
Đi tới phía bên tủ lạnh, tự lấy cho bản thân một chai coca lạnh, uống một ngụm.
Dụi dụi mắt.
Thật ra thì.
Nếu như cuộc sống vẫn luôn không có gì lo lắng mà nói, mặc dù trên mặt mùi vị sẽ có chút nhạt nhẽo, nhưng cũng không khiến cho người ta chán ghét, nếu không thì thật là quá làm màu mà.
Thương trường sóng gió, chém chém giết giết.
Lâm Khả đều đã từng trải qua.
Dĩ nhiên là đã đến độ tuổi tẩy tẫn duyên hoa* rồi.
(*xóa bỏ hết lớp trang điểm bên ngoài, trở về với bản chất thực)
Lúc này.
Điện thoại di động của Tiểu loli vang lên.
Cầm điện thoại lên nhìn một cái.
Là từ một dãy số không biết tên, nhưng dãy số này lại thuộc về Thông Thành.
- Alo.
- Alo, chỗ này của tôi, hình như đã xảy ra chút chuyện.
Lâm Khả nghiêm túc nhớ lại âm giọng của đối phương.
Cũng may.
Rốt cuộc nghe ra được đối phương là người nào, không cần phải tổn thương tình cảm mà đi hỏi lại “Cô là ai?”
- Được, tôi tới đây.
Cúp điện thoại.
Lâm Khả đẩy mở cửa tiệm sách đi ra ngoài.
Đi vòng ra phía sau tiệm sách, sau khi đi qua vườn hoa nhỏ, viện bảo tàng tượng sáp cũng đã ở trước mặt.
Deadpool cũng đi theo ông chủ đến Tam Á, hiện tại trong khu vực viện bảo tàng tượng sáp cũng chỉ một có một mình cô gái da đen quản lý.
Cửa không được khóa lại, tiểu loli đẩy cửa ra đi vào.
Bên trong um tùm, giống như rừng rậm nguyên thủy, thậm chí còn có thể trực tiếp dùng làm địa điểm quay phim cho “Kỷ Jura” đi.
Cô gái da đen đang đứng ở bên cạnh hồ nước, đôi mắt sống chết mà nhìn chằm chằm vào mặt nước, mặt đầy khẩn trương.
Lâm Khả đi tới bên người cô ấy, cũng học theo cô ấy cùng nhau cúi đầu nhìn chằm chằm vào mặt hồ nước.
- Cô có nhìn thấy hay không?
Cô gái da đen mở miệng nói.
Lâm Khả rất nghiêm trọng mà gật đầu.
Nghiêm túc nói:
- Không nhìn thấy.
Cô gái da đen nhắm mắt, hít sâu một hơi.
Lâm Khả nhướng mày một cái, cảm giác chuyện không đơn giản như vậy.
Cũng học theo dáng vẻ của cô gái da đen, nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.
- Có cảm thấy không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận