Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1722: Phiền não của hạnh phúc (1)

Luật sư An không cố đi kiểm tra tình huống của Lưu Sở Vũ, mà sống chết dán chặt mắt nhìn chằm chằm vào Vương tọa ở phía trước.
Thật ra thì, vào lúc thu hồi Vương tọa này, thì luật sư An đã biết, giá trị thực sự của tòa Vương tọa này, đã sớm bị rửa trôi rồi.
Cũng chính những tàn ảnh của những ma thần – những kẻ vốn bị tòa Vương tọa này trấn áp từ thời kỳ Thượng cổ kia, nếu như thả ra ngoài, tuyệt đối là sát khí tràn ngập một vùng, dáng vẻ có chút tương tự với vũ khí sát thương diện rộng.
Nhưng những thứ đó, đều đã bị ông chủ lớn trực tiếp xóa sạch rồi, cho nên, tòa Vương tọa trước mắt này, ý nghĩa tượng trưng lớn hơn vận dụng thực tế.
Nhưng cho dù có lụi bại đến như thế nào đi chăng nữa, thì dù sao căn cơ vẫn còn đó, coi như có bỏ đi ý nghĩa tượng trưng, thì tòa Vương tọa này cũng là một món pháp khí cực phẩm, hoặc nói đúng hơn là, thật ra thì đã sớm vượt ra khỏi cấp độ của pháp khí rồi đi.
Vương tọa bắt đầu lơ lửng càng ngày càng cao.
Sau đó.
- Răng rắc răng rắc...
Trần nhà của nhà kho giống như là được làm từ đậu phụ vậy, trực tiếp bị tông vỡ.
Luật sư An bừng tỉnh:
- Đây là, đây là, đây là ông chủ đang kêu gọi nó!
...
- Lão Trương, anh còn có thể đi ra ngoài được không?
Châu Trạch ngồi xuống ở trên mặt đất.
Lúc này, mặc dù Giải Trãi với kích thước của chó ngao Tây tạng vẫn đang hung tợn nhìn chằm chằm vào Châu Trạch như trước, nhưng có lão Trương ở bên cạnh trấn an cộng thêm sợi xiềng xích trói buộc, Giải Trãi vẫn không có cách nào xông tới được.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là biện pháp tạm thời mà thôi, đã định trước là không chống đỡ được bao lâu rồi.
Lão Trương lắc đầu một cái, nói:
- Không cần.
Không phải trả lời cho việc có thể hay không, mà trả lời về thái độ.
- Chuyện này không thể được, mọi người cùng đi ra ngoài, đương nhiên mọi người phải cùng nhau trở về, lão tổ tông nhà anh kia, tính khí như thế nào thì anh cũng biết rồi, nếu như ông ta biết cháu trai nhà mình cứ vậy mà không còn nữa, nói không chừng ông ta sẽ liều mạng với tôi đấy.
- Ông ấy không dám.
- Ha ha.
- Ông chủ, có lẽ, trong khoảnh khắc tôi dung hợp với Giải Trãi, thì tôi đã thay đổi rồi.
- Thay đổi?
- Đúng vậy, thay đổi, giống như việc yếu tố căn bản để hình thành một con người, là hoàn cảnh.
- Mọi người thường nói, đi ngàn dặm đường, mới có thể thực sự trưởng thành, bởi vì nhìn ngắm nhiều phong cảnh rồi, mới càng thêm hiểu lí lẽ.
- Mặc dù, thời gian rất ngắn, nhưng trong nháy mắt dung hợp thành công kia, tôi đã nhìn thấy rất nhiều cảnh sắc mà lúc trước tôi có nghĩ cũng không dám nghĩ, mà căn bản là cũng không thể nhìn thấy được.
- Quan trọng nhất là, tôi nhìn thấy lịch sự thay đổi của ‘Pháp’.
Châu Trạch hơi bĩu môi, không biết phải tiếp lời như thế nào.
Ông chủ Châu vẫn lo lắng, rằng ý thức của bản thân lão Trương đã bị thay đổi, hoặc là bị việc trung hòa với Giải Trãi ảnh hưởng.
Đối với quỷ sai mà nói, nhục thân, thực sự không đáng giá giống như với người phàm, cũng tỷ như ở chỗ lão Trương và anh đây, hai người đã sớm quen thuộc với nhục thân mới của mình rồi.
Nhưng linh hồn cùng với ý thức, một khi đã bị thay đổi, thì đó đúng thật là tình huống còn đáng sợ hơn việc cơ thể thay đổi.
Luật sư An từng đùa nói, các quan sai của âm ti, mới thật sự là những nhà tư tưởng, bởi vì bọn họ đã sớm quen thuộc với việc thoát khỏi thể xác dùng ý thức để suy nghĩ về vấn đề.
- Thời kỳ Thượng cổ Man Hoang, ăn lông ở lỗ, còn người cũng không khác gì con thú cả, Đế Nghiêu – thân là Nhân chủ* khi đó, vì để giáo hóa thế nhân, phân chia loài người với bách thú, mới chăn nuôi pháp thú.
(*có giải thích ở trước, chỉ việc đứng đầu loài người, sau này được gọi là Hoàng Đế)
- Lúc mới bắt đầu, pháp thú là tượng trưng của sự cương mãnh hung tàn.
- Bởi vì pháp chỉ mới bước đầu hình thành, không như thế thì không đủ để lập uy, hơn nữa, bản chất của pháp, là khiến cho người ta sợ hãi, chỉ có khiến cho người ta sợ hãi, thì pháp mới là pháp.
- Phàm là chuyện gì, đều là cứng quá thì sẽ dễ gãy, cũng tỷ như việc nó đánh mất cái sừng kia…
- Nghe không quá hiểu, cũng không có hứng thú muốn nghe chuyện này thêm nữa, dù sao, lão Trương à, tôi tới đây không phải để nghe anh phổ pháp giảng tọa đâu.
- Ông chủ, có lẽ anh sẽ cho rằng tôi đã đánh mất bản thân, thậm chí, có thể anh sẽ cảm thấy, tôi đã không còn là mình nữa.
- Nhưng tôi biết rõ hơn bất cứ ai, rằng tôi vẫn là chính mình, thực sự đấy, tôi vẫn là Trương Yến Phong, tôi vẫn là một người cảnh sát nhân dân của Thông Thành.
- Nhìn ngắm được nhiều nhiều phong cảnh hơn, sẽ khiến cho người ta thay đổi rất nhiều, nhưng điều duy nhất không thay đổi, chính là niềm tin ở trong lòng mình.
- Ông chủ, tôi cảm thấy con đường này, rất thích hợp với tôi, khi dâng hiến bản thân vào bên trong các quy tắc của pháp, tôi có thể dùng thời gian vô tận để suy nghĩ, pháp, rốt cuộc nên là dáng vẻ như thế nào.
- Anh điên rồi.
Lão Trương lúc này, ở trong mắt ông chủ Châu, giống như là một “Frankenstein”* hoặc có thể gọi là “nghệ thuật gia đắm chìm trong thế giới của chính mình”.
(*bác sĩ quái nhân, đây là một nhân vật giả tưởng trong phim khoa học viễn tưởng kinh dị, hình tượng của Frankenstein là một nhà bác học điên, bất chấp tất cả vì niềm tin và lý tưởng của mình)
- Tôi không điên, ông chủ, tôi thực sự không điên, mặc dù, ý tưởng ngay từ đầu, là vì có thể giúp được cho ông chủ anh, có thể cứu được lão đạo.
- Nhưng bây giờ, tôi rất thỏa mãn, thực sự rất thỏa mãn.
- Thật ra thì, tôi thực sự không có gì tiếc nuối, Tiểu Phong cũng sắp kết hôn rồi, sức khỏe của lão tổ tông, nhìn qua thì còn khỏe mạnh hơn tôi nhiều lắm.
- Không có ràng buộc, có thể dùng toàn bộ thời gian và tinh lực, có thể dùng cả phần đời còn lại, toàn tâm toàn ý mà đặt trên chuyện mình thích, đây không phải là loại chuyện hạnh phúc nhất sao?
- Lui một vạn bước mà nói.
- Ông chủ.
- Anh nên vui mừng cho tôi.
- Giữa bạn bè, lên chức mua nhà, cũng phải đi chúc mừng.
- Tôi đây.
- Thật sự là gà chó lên trời rồi.
- Ha...
Lão Trương nói như vậy, Châu Trạch thật sự có chút cứng họng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận