Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 455: Cà phê, báo chí, lại thêm đường!

Người phụ nữ rất nghiêm túc nhìn Châu Trạch.
Đầu.
Hơi lệch qua một bên.
Nói:
- Tứ gia nói, sau khi tôi lên không thể giết người.
Có vẻ như người phụ nữ rất bối rối.
- Thật khó chịu quá đi!
- Anh học theo cách nói chuyện của tôi.
- Một bộ muốn chết như vậy.
- Thế nhưng hết lần này tới lần khác tôi không thể giết anh được.
- Cho nên.
- Van cầu anh.
- Anh đi tự sát đi, có được không?
- ... ... - Châu Trạch.
Thành thật mà nói.
Người đi ra từ địa ngục.
Châu Trạch đã gặp không ít.
Anh cũng đã giết không ít.
Nhưng người kỳ lạ thế này, trước đây Châu Trạch chưa từng gặp qua bao giờ.
- Cô có thể đừng ngu ngốc như thế được không?
Lâm Khả là thân loli tâm thục nữ.
Mà người trước mắt này lại trái ngược với Lâm Khả.
- Ngu ngốc?
Người phụ nữ nghiêm túc suy tư.
- Có phải anh có ý muốn ngủ với tôi không?
- Là anh muốn ngủ với tôi, đúng không?
Vẻ mặt Châu Trạch tràn đầy hắc tuyến.
Anh cảm thấy cứ túm lấy người phụ nữ này thì tốt hơn.
Sau khi lão đạo được cứu ra, lão không có hộ khẩu, cũng không thể ra ngoài tìm mấy cô em nói chuyện phiếm, nếu bắt người phụ nữ này đưa cho lão đạo, phỏng chừng lão đạo sẽ rất vui vẻ.
Người phụ nữ: Có phải ông muốn ngủ với tôi không?
Lão đạo: Nói ngủ liền ngủ, hấp tấp ngủ!
Lúc này.
Bỗng nhiên ngọc bội mặt em bé run lên.
Như đang truyền tới tin nhắn đã có chuyện gì xảy ra.
Sắc mặt người phụ nữ chợt biến đổi, ngay sau đó trên mặt cô ta lộ ra dáng tươi cười sáng sủa, miệng há to như một người đàn ông thô lỗ, không ngừng cười "ha ha ha ha".
Cười đến.
Cứ phải gọi là hào phóng!
- Quỷ Ngọc nói cho tôi biết anh không phải người bình thường, anh là quỷ sai, là quỷ sai thì không thành vấn đề rồi.
Là quỷ kém liền không thành vấn đề?
Tuy rằng quỷ sai là nhân viên công vụ cấp bậc thấp nhất, nhưng dầu gì cũng là người trong thể chế đúng không?
Nhân viên công vụ thậm chí còn không bằng một dân đen?
Công bộc của địa ngục các người phải triệt để như thế sao?
Người phụ nữ từ lấy ra một miếng lệnh bài, lệnh bài màu tím, trên đó viết một chữ "Tứ", trên lệnh bài hiện rõ khí tức khiếp người, mang theo một loại cảm giác uy nghiêm.
- Tứ gia nói nếu như tôi gặp phải phiền toái, tôi có thể dựa vào lệnh bài này yêu cầu quỷ sai địa phương làm việc theo yêu cầu của tôi!
Người phụ nữ giơ lệnh bài về phía Châu Trạch.
- Từng thấy chưa?
Châu Trạch lắc đầu.
Xin lỗi.
Làm một đầu cá muối không giỏi giao thiệp.
Châu Trạch thực sự không nhận ra đây là vật gì.
Nếu như đổi lại là luật sư An hoặc tiểu loli ở chỗ này, có lẽ bọn họ sẽ biết, nhưng nơi đây chỉ có Châu Trạch, chỉ có một người “tuy không hiểu tên này đang làm gì, nhưng trông có vẻ rất lợi hại”.
- Đây là Tuần Kiểm Lệnh, thấy lệnh như thấy tuần kiểm!
Cô ta quát to.
- Hiện tại, tôi muốn anh nghe lời của tôi!
Tuần kiểm?
Khóe miệng Châu Trạch giật giật theo bản năng.
Chuyện này.
Vậy mà còn dính líu tới quan sai?
Chuyện này giống hệt


Tây Du Ký


bản hiện thực, một tiểu yêu quái côn đồ không bối cảnh, nếu bị bắt, muốn xử lý nó thế nào cũng được, chán ngán nhất là loại yêu quái có bối cảnh lai lịch, thật khiến người ta vô cùng nhức đầu.
- Vậy cô muốn tôi làm gì?
Châu Trạch hỏi.
- À... ...
Người phụ nữ trầm tư một lát, nói:
- Tôi muốn anh tự sát, bởi vì tôi thực sự rất ghét anh!
- ... ... - Châu Trạch.
Tốt rồi tốt rồi.
Không nói nhiều lời nữa.
Tôi hiểu, cô ngu thật, không phải giả bộ.
Châu Trạch trực tiếp phóng về phía Quỷ Ngọc, cũng chính là miếng ngọc bội kia. Nó khiến nhiều người vô tội uổng mạng như vậy, còn khiến lão đạo và Oanh Oanh thiếu chút nữa bị liên luỵ.
Hiện tại lão đạo còn đang ngồi trong trại tạm giam đây này, thân là ông chủ, lúc nào Châu Trạch cũng lo lắng và quấn quít, ăn không ngon ngủ không yên.
Cái đồ chơi nhỏ này.
Nhất định phải bị hủy diệt!
Cho dù là vì vong hồn những người vô tội đã chết thảm kia, hay là vì màn bùng nổ của Oanh Oanh trước đó.
- Anh dám!
Người phụ nữ tiến về phía trước một bước, ngăn cản Châu Trạch, một trận gió đen trực tiếp quét về Châu Trạch.
Ánh mắt Châu Trạch ngưng lại, trên người xuất hiện áo giáp.
- Rầm!
Trận gió quét trúng áo giáp của Châu Trạch.
Ngay sau đó.
Châu Trạch lùi ra ngoài.
Trên ngực áo giáp nứt ra một lỗ lớn, bên trong đã có máu tươi thấm ra.
Một kích.
Trực tiếp phá vỡ!
- Áp giáp của lũ Nhật Bản cũng giống hệt xe tăng của lũ Nhật Bản, không rắn chắc chút nào.
Châu Trạch dứt khoát thu áo giáp lại, thay vì tiêu hao lực lượng của mình vào một vật phòng ngự không đáng tin cậy, chi bằng tiết kiệm một chút lực lượng dùng vào phương diện khác còn hơn.
- Tôi đã lấy ra lệnh bài, vì sao anh không tự sát?
Người phụ nữ rất tức giận mà hỏi.
- Tứ gia đã nói, chỉ cần tôi cầm cái lệnh bài này, quỷ sai phụ cận đều phải nghe lời tôi nói!
Ngay sau đó.
Người phụ nữ thở phì phò, vung hai tay lên.
Hai trận gió trực tiếp kéo tới!
Châu Trạch liên tục né tránh, khó khăn lắm mới tránh khỏi.
Người phụ nữ này.
Đừng xem cô ta ngu ngốc.
Nhưng con mẹ nó cô ta xuống tay thực sự rất ngoan độc.
- Này thì tiếp tục trốn, này thì không ngoan ngoãn tự sát!
- Này thì dám học cách nói chuyện của tôi!
Người phụ nữ liên tục mà quơ múa cơn gió.
Móng trên bàn tay trái của Châu Trạch dài ra, có thể tránh thì tránh, không thể tránh thì dùng móng tay cản lại, lúc này mới hữu kinh vô hiểm mà tránh thoát thêm một vòng.
- Biết sự lợi hại của tôi rồi chứ?
Người phụ nữ nhướng cằm nói.
- Biết sợ chưa?
- Vậy anh có tự sát không?
Châu Trạch cười cười.
Ngồi xếp bằng.
- Anh muốn tự sát sao? - Người phụ nữ sửng sốt một chút, lại có thể thực sự ngừng động tác lại: - Muốn cắt bụng sao?
Châu Trạch mở tay trái của mình ra.
Thành thật mà nói.
Ông chủ Châu cũng rất nhức trứng.
Vì sao mỗi lần người của địa ngục tới mình lại phải vì nguyên nhân này mà đấu võ mồm với đối phương?
Anh cũng rất mệt mỏi!
Nhưng mảnh Quỷ Ngọc này.
Ông chủ Châu tuyệt sẽ không để đối phương mang đi.
Nếu anh không tham dự vào vụ án này từ đầu tới cuối cũng thôi đi.
Nhưng nếu anh đã tham dự toàn bộ quá trình, lại chính mắt thấy vô số thi thể bị đào ra từ bên bờ sông này, lại thêm trước đó cảnh sát đã điều tra rõ thân phận của thi thể.
Trong số thi thể.
Còn có nhiều người chưa thành niên!
Đám súc sinh tới từ địa ngục này đang coi dương gian như trại chăn nuôi, lấy sinh mệnh người sống để chăn nuôi bồi dưỡng Quỷ Ngọc! Đến cuối cùng, bọn chúng còn làm bộ làm tịch nói tôi sẽ không giết người thường!
Thấy đối phương dường như đang đợi mình tự sát thật.
Châu Trạch dứt khoát dành thêm một chút thời gian để bình phục hơi thở của mình.
Sau đó.
Nhìn bàn tay đã mở ra của mình.
Châu Trạch nói khẽ:
- Cà phê.
Trong lúc nhất thời.
Năm luồng khói đen tràn ra từ vị trí móng tay, trong nháy mắt, nó xuất hiện bên cạnh người phụ nữ, trực tiếp trói chặt hai tay, hai chân và cổ người phụ nữ.
Người phụ nữ bị nhấc lên hoàn toàn.
Di động giữa không trung.
- Vậy mà anh còn không tự sát!
Người phụ nữ thét to.
Sau đó.
Thân thể cô ta bắt đầu điên cuồng mà giằng co.
Chẳng qua.
Dường như vì thân thể, cô ta chỉ tùy tiện tìm kiếm thi thể của một người bình thường, đương nhiên không thể so với Oanh Oanh đã được ủ hai trăm năm.
Cũng bởi vậy.
Sự giãy giụa của cô ta cũng không tạo thành áp lực mang tính thực chất gì với Châu Trạch.
Nhưng ngay sau đó.
Từng trận gió xuất hiện ở bốn chung quanh người phụ nữ, trực tiếp xẻ khói đen ra.
Châu Trạch chỉ cảm thấy lòng bàn tay tê rần, móng tay của mình đã có máu tươi thấm ra.
- Bốp!
Châu Trạch hung tợn vỗ lòng bàn tay xuống bùn sình trên mặt đất.
- Báo chí!
Một luồng khói đen ngưng tụ phía trên người phụ nữ.
Sau đó hung tợn vỗ xuống.
- Rầm!
Người phụ nữ bị vỗ thẳng vào bùn nhão trong bãi sông.
Vẫn không nhúc nhích.
Châu Trạch nhìn về phía bên kia.
Hơi nghi hoặc một chút.
Cô ta đã chết?
- Không đúng!
Cả người Châu Trạch bỗng ngã lật về phía sau, vị trí anh vốn khoanh chân ngồi có một trận gió cuốn từ dưới đất lên, quấy bùn nhão chung quanh văng khắp nơi.
Người phụ nữ lặng lẽ bò lên.
Trên người cô ta đầy bùn đất dơ bẩn.
Mặt cũng đầy bùn đất.
Tóc cũng bị nước bùn nhuộm đen, dính vào bên tai.
Cô ta nghiêng đầu.
Le lưỡi ra.
Liếm láp bùn đất trên mặt mình.
Ở chỗ sâu trong đôi mắt bắt đầu có tia sáng đỏ đang lóe lên.
- Tứ gia nói, nếu như ai dám đánh ngã tôi, tôi nhất định phải vặn đầu lâu của người đó xuống!
Người phụ nữ giơ tay lên.
Từng trận gió bắt đầu ngưng tụ như chất chồng, vị trí bên cạnh cô ta có từng bóng ma to lớn xuất hiện.
Châu Trạch quỳ một chân xuống đất, ánh mắt nhìn chằm chặp phía trước.
Nếu như cánh tay phải của mình không gãy, có mười móng tay gia trì, có lẽ mình còn đủ sức liều mạng. Nhưng hiện tại chỉ dựa vào một tay, đúng là thua thiệt quá mức.
Cho dù lâm vào hoàn cảnh này, nhưng Châu Trạch vẫn không cảm thấy mình đang khoe khoang tài nghệ, cũng không cho rằng mình đang làm một chuyện không có ý nghĩa. Nhiều khi, người có thể chết lặng, việc không liên quan đến mình thì phải treo nó lên thật cao.
Nhưng nếu chuyện này anh đã nhúng tay vào, cũng đã tận mắt nhìn thấy, muốn anh giả bộ như không phát hiện ra thực quá khó khăn.
- Đám người trong địa ngục kia... ... đều rất chán ghét... ... đúng không... ... đường hoàng... ... cao cao tại thượng... ... lại coi nhân gian này... ... thành chợ rau... ... của bọn họ… …
Giọng nói kia.
Vang lên trong đáy lòng Châu Trạch.
- Khi bọn họ vui vẻ thì... ... cắt một mảnh... ... khi bọn họ mất hứng thì... ... ... lại cắt một mảnh... ...
- Sau khi chuyện thành còn có thể nói... ... là vì suy nghĩ cho các người... ... thực sự... ... ... rất đáng ghét... ...
Châu Trạch không đáp lại giọng nói kia.
- Đến đây đi... ... lấy lực lượng của tao... ... bóp chết cô ta... ... giết chết cô ta... ... không có sức mạnh... ... rất biệt khuất đúng không?
- Mày yên phận một chút cho tao.
Châu Trạch không đáp lại lời đầu độc của vị kia.
Thân thể Châu Trạch lặng lẽ trầm xuống.
Lòng bàn tay bắt đầu chậm rãi hướng xuống phía dưới.
- Ông! Ông! Ông! Ông! ! ! ! ! ! ! !
Từng trận gió kéo tới.
Có xu thế như gió thu cuốn hết lá vàng!
Lòng bàn tay Châu Trạch lại xuất hiện khói đen.
- Báo chí!
Khói đen ngưng tụ thành mặt.
Trực tiếp vỗ vào mặt đất.
Tất cả bùn nhão ở khu vực phụ cận đều lõm xuống, Châu Trạch mượn lực, bắn cả người ra ngoài.
- Rầm! Rầm! Rầm! ! ! !
Vị trí Châu Trạch vừa ngồi bị từng trận gió xoắn giết tới long trời lở đất.
Người phụ nữ ngẩng đầu.
Nhìn Châu Trạch vừa “bay” lên.
Cô ta rõ ràng.
Bản thân mình đánh hụt.
Mà lúc này.
Hai ngón tay Châu Trạch chỉ về phía người phụ nữ.
Vị trí móng của ngón trỏ và ngón áp út trực tiếp biến thành màu đỏ, móng tay gần như muốn rơi xuống.
Tay đứt ruột xót.
Nhưng Châu Trạch vẫn cố nén cảm giác đau nhức muốn chết này.
Trầm giọng nói:
- Thêm đường...
- Vèo!
Hai móng tay của Châu Trạch trực tiếp thoát khỏi ngón tay, bắn nhanh ra.
Châu Trạch phát ra một tiếng hét thảm.
Té xuống đất.
Móng tay của anh không giống với móng tay của người bình thường, móng tay anh bị ràng buộc với chính linh hồn của anh!
Người phụ nữ đưa tay ra, muốn ngưng tụ thành trận gió cần phải có thời gian, khi trận gió thứ nhất bắn ra ngoài có thể đánh bay một móng tay của Châu Trạch, nhưng móng tay thứ hai lại tiến quân thần tốc.
Trực tiếp xuyên thủng lồng ngực người phụ nữ.
Thân thể người phụ nữ run lên, có chút không dám tin cúi đầu nhìn ngực mình.
Chỉ là một vết thương nho nhỏ, vết thương chỉ lớn chừng đầu đạn.
Nhưng ở vị trí vết thương.
Lại bắt đầu có khói độc màu đen nhanh chóng chậm rãi lan tràn ra.
Lấy vết thương làm tâm điểm.
Từng mảng thịt bắt đầu hư thối bưng mủ.
Xu thế lan tràn.
Cực kì khủng bố.
Người phụ nữ ngẩng đầu.
Nhìn về phía Châu Trạch.
Mặt mũi tràn đầy vẻ không dám tin tưởng.
Quỷ Ngọc vừa ngưng tụ ra bên cạnh.
Lại càng sợ hãi hơn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận