Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 835: Ông ta đến đây, ngay bên cạnh (2)

- Được rồi, ủa, đây là thứ gì vậy, thuốc sao?
Oanh Oanh chỉ vào thứ trên đầu ngón tay Châu Trạch hỏi.
- A, đây là thuốc tráng...
Đối diện với ánh mắt của Châu Trạch, giọng lão đạo chợt uể oải đi.
- Kiểu dáng cà phê tình nhân mới, cất đi, chờ luật sư An từ Tứ Xuyên về, khi pha cà phê cho anh ta thì bỏ vào.
- Được rồi, ông chủ.
Oanh Oanh nhận lấy viên thuốc.
Lão đạo thì thầm một tiếng:
- Nếu luật sư An biết được, nhất định sẽ cảm động đến muốn khóc.
Đột nhiên.
Châu Trạch khịt khịt mũi.
Hỏi:
- Có mùi gì vậy?
Lão đạo cũng nhìn quanh bốn phía, ngửi ngửi, nói:
- Giống như thật sự có mùi gì, mùi khét.
Lúc này Oanh Oanh cũng ngẩng đầu lên.
Nghi ngờ nói:
- Ông chủ, hình như từ trên kia lan xuống.
Châu Trạch và lão đạo cùng ngẩng đầu lên.
Quả nhiên.
Trên trần nhà.
Một tầng khói trắng đang vờn quanh ở đó.
Trên đó còn có ai?
- Má nó, Hứa nương nương đang định đốt nhà sao!
Lão đạo lập tức “Nổ” lên.
Ông mới hao tổn rất nhiều tâm tư rất nhiều tinh lực mới sửa xong hiệu sách, mọi người mới vừa về vào ở còn chưa được một ngày đâu, nếu bị đốt rồi, lão đạo sẽ buồn bực đến phun ra máu đấy!
Châu Trạch lập tức đứng dậy, đi lên thang lầu, lão đạo và Oanh Oanh theo sát phía sau.
Mà lúc này, trong “Vườn rau” bên cạnh hiệu sách.
Cô bé ngăm đen đang ngồi trên xe lăn đọc sách, trên mặt cô còn đeo một đôi kính gọng vàng.
Lúc này.
Cô gỡ mắt kính xuống, ngẩng đầu nhìn.
Nói:
- Anh làm chút bảo hộ đi, đừng thật sự đốt rụi đến chúng ta, nhiều hoa mầu như vậy trồng cũng không dễ dàng, bị thiêu sẽ hỏng bét.
Tử Thị chỉ có đầu thò trên đất vẫn nhắm hai mắt, nhưng sau khi nghe xong lời cô bé ngăm đen nói, chậm rãi gật đầu.
Ngay sau đó.
Mộ dây mây kéo từ dưới đất ra, đồng thời nhanh chóng chui ra, từ vách tường ra thẳng bên ngoài.
Nhìn từ bên ngoài hiệu sách không có gì khác thường, nhưng ở bên trong hiệu sách cho dù vách tường hay nền thậm chí là trần nhà đều bị dây mây dày đặc bao trùm.
Châu Trạch mới vừa lên lầu hai, đã nhìn thấy dưới chân mình xuất hiện dây mây, lấy tốc độ còn nhanh hơn mình “Chiếm lĩnh” trước tất cả các căn phòng trên lầu hai.
Trên dây mây bắt đầu có nước thấm ra.
Giống như tưới nước.
Nhưng lúc này.
Lại là biện pháp phòng cháy hữu hiệu nhất cũng kiên cố nhất.
- Như vậy không sợ phòng cháy chữa cháy đến.
Lão đạo cảm khái nói.
Châu Trạch không hề tạm dừng lại, đi đến cửa phòng Hứa Thanh Lãng, quả nhiên, sương khói lan ra từ trong phòng cậu ấy.
- Cậu ấy đang nghiên cứu mùi vị thiêu nướng mới?
Lão đạo suy đoán.
Châu Trạch giơ tay, đẩy cửa phòng ra.
Lúc này.
Một luồng khói trắng nồng đậm khủng bố hơn chui ra từ trong phòng, thật sự có cảm giác đập nước mở cổng xả lũ.
Châu Trạch quơ quơ tay, nhưng khói trắng này giống như vô cùng vô tận, vốn không xua tan được.
Chính xác mà nói, là xua tan còn không nhiều bằng tụ lại.
Hơn nữa, cách sương khói có thể thấy được bên trong đang khói xông lửa đốt, ánh lửa càng không ngừng tóe ra.
- Lão Hứa? Có vấn đề sao?
Châu Trạch kêu vọng vào bên trong, nhưng không trực tiếp xông vào.
Vẫn phải có chút tín nhiệm đó, Châu Trạch cũng không tin tưởng Hứa Thanh Lãng không có chuyện gì lại đi đốt phòng chơi.
- Ông chủ, đi vào không?
Oanh Oanh ở bên cạnh hỏi.
- Vào xem một chút đi ông chủ.
Lão đạo ở bên cạnh cũng lo lắng nói.
Châu Trạch lắc đầu:
- Không cần quấy rầy cậu ấy.
Đây là một tín nhiệm rất lớn.
Sau đó.
Rất nhanh.
Châu Trạch đã phát hiện bản thân bị đánh mặt.
Bên trong truyền đến tiếng kêu rất mỏng manh.
- Cứu... cứu... tôi...
Là giọng lão Hứa!
Lần này Châu Trạch lập tức xông vào, trong khói trắng vờn quanh, Châu Trach phát hiện lão Hứa nằm trên mặt đất, cả khuôn mặt đã hiện tím.
Không dám do dự nữa, Châu Trạch vác Hứa Thanh Lãng ra, sau đó một đường đi xuống, kêu dây mây:
- Có thể xua khói không?
Đây chỉ thử theo thói quen, nhưng xuất hiện chuyện ngoài ý muốn của Châu Trạch.
Dây mây lập tức nở ra từng đóa hoa màu vàng, những đóa hoa này bắt đầu hút khí.
Trong lúc nhất thời, khói trắng cuồn cuộn đã bị hoa số lượng nhiều này hút vào, giống như vô số máy hút khói công suất lớn nhỏ đang điên cuồng hoạt động.
Vậy cũng có thể?
Khói trắng trong phòng nhanh chóng tiêu tán hơn phân nửa, cũng không còn sặc người như trước nữa.
Châu Trạch chuyển Hứa Thanh Lãng lên trên sofa dưới lầu, để cho cậu ấy dựa vào đó, qua hồi lâu, màu tím dọa người trên mặt Hứa Thanh Lãng mới rút đi, chậm rãi mở mắt ra, rồi sau đó điên cuồng ho khan, giống như muốn ho cả phổi của mình ra.
Ông chủ Châu thật sự lo lắng Hứa Thanh Lãng cứ ho đi luôn.
Cũng may.
Ho tê tâm liệt phế một khoảng thời gian, Hứa Thanh Lãng cuối cùng ngừng nghỉ, càng không ngừng thở phì phò, trên mặt ửng hồng.
- Cậu mới vừa làm gì trong đó vậy?
Châu Trạch hỏi.
Đây không phải là vấn đề đốt phòng hay không, đây là thiếu chút nữa đùa chết mình.
- Tôi dùng bí pháp, đang tìm vị trí chính xác của ông ta.
Hứa Thanh Lãng suy yếu đáp lại.
- Bí pháp?
- Còn do ông ta dạy.
- Trâu bò như vậy sao? Hệ thống định vị toàn cầu?
Lão đạo ở bên cạnh chép chép miệng.
Hứa Thanh Lãng nhìn lão đạo, chậm rãi nói:
- Đây chỉ có thể cảm ứng được vài người có quan hệ thân cận nhất với mình thôi.
Khi nói tới đây.
Trên mặt Hứa Thanh Lãng lộ ra nụ cười tự giễu.
Sư phụ của mình và ông ta, thật sự là một trong vài người thân cận nhất, nhưng mà không thể không nói, cũng là một châm chọc rất hắc ám.
- Vậy kết quả là gì?
Châu Trạch hỏi.
- Sương khói càng lớn, có nghĩa ông ta cách bạn càng gần, biến hóa trong sương khói sẽ chỉ dẫn bạn một vài phương thức, nếu đối phương đang nhớ thương bạn, có thể trong tối tăm sinh ra dẫn dắt.
Nghe nói vậy.
Ánh mắt Châu Trạch nheo lại.
Lão đạo há to miệng.
Kể cả Oanh Oanh cũng biến sắc.
Sương khói càng lớn.
Có nghĩa khoảng cách càng gần.
Như vậy nói cách khác.
Vị sư phụ kia...
Hứa Thanh Lãng cắn chặt răng, cố gắng lên tinh thần, nói:
- Cho nên nói.
- Người kia ở ngay Thông Thành.
- Thậm chí.
- Có khả năng ở ngay khu này.
- Có khi.
- Phố này.
- Hoặc là.
- Ngay ở bên cạnh chúng ta!
- Ông ta đã tới.
- Ông ta đã sớm đến đây.
- Không.
- Thật ra ông ta đã đợi chúng ta lâu rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận