Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 589: Đánh người!

Trái tim Hầu Tử bị tổn thương.
Có lẽ tại thời khắc này, nó đã cảm nhận được rốt cuộc thế giới xem giá trị nhan sắc này tàn khốc tới cỡ nào.
Nhìn Hầu Tử cúi đầu không vui tiểu, Châu Trạch cười cười, ôm lấy tiểu gia hỏa này, nắm lấy cái đuôi nhỏ của nó lắc lắc.
Thật ra, quan hệ của một người một khỉ đã sớm không cần phải giải thích nữa, ân ân oán oán, hiềm khích ban đầu cũng đã sớm tiêu tan, tiểu Hầu Tử đã nhìn rõ, đương nhiên Châu Trạch cũng có thể nhìn rõ.
Chỉ có thể nói, phàm là đồ vật có dính quan hệ với "người" đều sẽ trở nên dối trá.
Châu Trạch nhớ kỹ, trước đây khi đầu Bàn Sơn Viên kia biến thành đồ ăn, bắt đầu tranh luận chuyện "đúng sai" với mình rất lâu, thật ra ai cũng không tranh thắng được ai.
Đến cuối cùng, lão thái bang tử còn móc "tim" của bọn họ ra làm thành đồ ăn cho bọn họ ăn.
Châu Trạch nhớ đến lúc trước khi mình tranh luận với người này có nói.
Người là người, súc sinh là súc sinh, đứng trên lập trường con người chỉ có thể lựa chọn cứu người.
Như vậy.
Hôm nay thì sao?
Bởi vì người bị hại không phải người phụ nữ đang mang thai đang nằm trong phòng giải phẫu.
Mà là anh chàng da đen cùng với Từ Chung Lệ này?
Bởi vì người muốn báo thù không phải tên Hầu Tử đầy lông lá chán ghét, đứng trước cửa phòng giải phẫu mà nướng thịt trước đây.
Mà là nữ mèo yêu vẫn rất lạnh nhạt ưu nhã, không mang theo bất kỳ lệ khí gì?
Đạo lý vẫn là đạo lý kia, khẩu hiệu vẫn là khẩu hiệu đó.
Nhưng lựa chọn.
Lại tuyệt nhiên bất đồng.
Đến cuối cùng.
Châu Trạch chợt phát hiện, quả nhiên bản thân mình là kẻ xảo trá, rõ ràng bản thân mình đang dựa vào "sở thích" để làm chuyện, nhưng khi đối mặt với lời chỉ trích, bản thân lại cứ thích kéo ra đạo lý lớn gì đó làm chỗ dựa.
Ôm Hầu Tử đi ra khỏi sân vận động.
Nhìn vì sao trên đỉnh đầu.
Ông chủ Châu nhất thời cảm thấy thổn thức.
- Đúng rồi, gọi điện thoại cho lão đạo, để lão ta dẫn Deadpool hoặc thiếu nữ đen kia tới nơi này xử lý thi thể một chút, tốt nhất là có thể kéo đi làm phân.
Trương Yến Phong gật đầu, nghe theo Châu Trạch phân phó lấy di động ra gọi điện thoại.
Sau đó.
Hai người cùng trở về khu đại học.
- Ông chủ, tôi đưa ông chủ về?
Châu Trạch lắc đầu: - Để tôi tự đi.
Vừa lúc phía trước có một nữ sinh mặc quần cụt đi qua dưới đèn đường, cô ấy đeo balo màu đỏ, thân cao chân dài, rất đẹp mắt.
Vừa vặn.
Một trận gió thổi tới.
Làn váy bị vén lên.
Ánh mắt của Châu Trạch và lão Trương cùng di động xuống.
Đây là phản ứng bình thường của con người, không phân biệt nam nữ, thật ra mỗi người đều có bản năng dò xét tư ẩn của người khác để thu được khoái cảm.
Ai biết sau khi váy thổi lên.
Rõ ràng bên trong cô gái còn mặc quần an toàn màu trắng.
Aiz...
Cô gái liếc Châu Trạch và lão Trương ở gần đó, tức giận hừ một tiếng, sau đó tiếp tục đi về phía ký túc xá của mình.
Châu Trạch và lão Trương nhìn nhau, hai người đều có chút lúng túng.
- Xã hội này, tín nhiệm giữa người và người lại có thể thấp đến trình độ này.
Châu Trạch cảm khái nói.
Da mặt Lão Trương không dày như ông chủ nhà mình, chỉ lúng túng lấy thuốc ra, không dám phụ họa.
- Anh không tiếp tục đi dạy sao? - Châu Trạch hỏi.
- Cũng không cần, có đồng nghiệp dạy thay.
- Ừm, vậy chúng ta đi ăn khuya đi? Lúc trưa và lúc tối tôi đều chưa ăn gì.
- Tốt.
Về phần ba quỷ sai bên ngoài, hiện tại chưa trồng ra hoa bỉ ngạn được, tạm thời không chuyển phát nhanh khẩu phục dịch cho bọn họ, nhưng lão Trương một mực lắc lư trước mắt chắc chắn phải có.
Vài ngày trước, lão Trương còn bị canh gà của Châu Trạch "lắc lư", phải nhìn đắng cay nhớ ngọt bùi, cho nên mỗi bữa cơm anh ta đều cưỡng ép nhét đồ ăn vào miệng mình, thống khổ khiến bản thân không phun nó ra.
Đồng thời, nhìn Châu Trạch mỗi lần ăn cơm đều vân đạm phong khinh.
Lão Trương thật sự rất bội phục.
Mãi cho đến khi anh ta phát hiện chân tướng...
Cách cửa trường học không xa là chợ đêm, đa số người tới đây ăn đều là học sinh, hơn nữa trường học này không có gác cổng, chuyện đưa đồ ăn vào ra là rất bình thường.
Tiểu Hầu Tử không định ăn đồ ăn ở chỗ này, lúc tới cửa trường học đã nhảy ra khỏi lòng Châu Trạch, nó biết mấy người lão đạo sắp tới, cho nên dứt khoát đợi lát nữa lại đi tìm bọn họ.
Châu Trạch cũng không lo lắng nó sẽ bị lạc, vì thế để mặc nó.
Cùng lão Trương ngồi vào một quán đồ nướng.
Châu Trạch lấy điện thoại di động ra, tùy tiện lướt, lão Trương đi chọn đồ ăn.
Sau một lát, lão Trương tới ngồi, trong tay cầm hai chai bia. Anh ta rót một ly cho Châu Trạch, chính mình thì đi lấy Vương Lão Cát.
- Tôi lái xe.
Lão Trương giải thích nói.
Châu Trạch gật đầu, cầm ly lên uống một ngụm.
Lúc này, trên bàn bên cạnh truyền đến giọng nói hơi quen tai.
Liếc qua, phát hiện tên kia khá quen.
Ah.
Hình như là hội trưởng của hội học sinh.
Trước đây trong phòng nước, có hai tân sinh gọi cậu ta là Dương Nghị học trưởng, kết quả bị tên tay sai bên cạnh trực tiếp rầy một câu:
- Tên của Dương hội trưởng là để các người gọi sao?
Đồ ăn còn chưa được đưa lên nhanh như vậy.
Châu Trạch vừa lặng lẽ uống rượu vừa nghe đám người bên bàn bên cạnh ầm ĩ.
Bàn kia có sáu người, ba nữ ba nam, tân sinh chiếm đa số, tên hội trưởng Dương và phó hội trưởng nào đó bên cạnh hắn ta đúng là mặt dày.
Không ngừng khoác lác bản thân mình có uy lực cỡ nào trong đám học sinh, ở bên ngoài có quan hệ tốt với các xí nghiệp ra sao, trước mặt lãnh đạo trường và các thầy cô giáo có mặt mũi tới cỡ nào.
Phảng phất như chỉ cần có anh ta che chở, bạn có thể đi lên đỉnh nhân sinh, từ đó một bước lên mây, bài vở và bài tập… đều không cần lo lắng.
Hệt như con đại tinh tinh phát dục, đang điên cuồng đập ngực mình mà gào thét.
Châu Trạch uống sạch rượu trong ly, lão Trương hiểu ý lại rót đầy cho Châu Trạch.
Tiếp đó, dường như bàn sát vách đang thương lượng chuyện gì, tên hội trưởng Dương kia dẫn đầu, nói bản thân định xây dựng hội liên nghị.
Nhưng tên hội phó bên cạnh cậu ta lại oán giận nói phó hiệu trưởng trọng điểm cường điệu không cho phép bọn họ tạo ra hội này, khiến bọn họ cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Có người nói.
Vị phó hiệu trưởng kia còn cố ý tìm các bộ môn khác, kể cả hội học sinh mở cuộc họp, cường điệu nhấn mạnh đám du học sinh không ngại nghìn dặm xa xôi đến trường chúng ta học tập, chúng ta nhất định phải để bọn họ học cho giỏi, nhất định phải để bọn họ dung nhập vào văn hóa của chúng ta.
Cho nên trên phương diện chỗ ở, ăn uống các loại đều không có chút ưu đãi nào.
Thậm chí còn cấm cử hành tất cả các hoạt động có liên quan tới tình quan hệ hữu nghị với du học sinh, để tránh ảnh hưởng tới bọn họ chuyên tâm học tập.
Vị hội phó kia còn thở dài nói, nếu không phải lãnh đạo cái trường học khác ngăn cản, có thể vị phó hiệu trưởng kia còn định cho du học sinh một hoạt động "yêu mến", tổ chức để tất cả du học sinh trong trường chúng ta đi kiểm tra HIV.
- Lão Trương, anh biết phó hiệu trưởng kia không?
Châu Trạch hỏi.
- Đã từng nghe nói tới, là một người rất cố chấp.
- Là thế nào?
- Những đồng nghiệp tới dạy học buổi tối trong cục, mỗi người chỉ được phát một ổ bánh mì và một chai nước suối, ngay cả bữa khuya trường học cũng không muốn mời.
Nói xong, lão Trương cũng nở nụ cười.
Ngược lại anh ta không có gì không hài lòng, trên thực tế, lấy tác phong làm việc và tính cách của lão Trương, anh ta rất thưởng thức vị phó hiệu trưởng kia.
Vào niên đại này, người nịnh nọt nhiều, người sau khi lên chức lại không thèm quan tâm tới ngập lụt khắp nơi cũng nhiều.
Nhưng người tích cực cứng nhắc, thực sự dõi mắt nhìn xuống lại rất ít.
- Ông ta bao nhiêu tuổi rồi?
- Tuổi không lớn lắm, hình như cũng chỉ chừng năm mươi.
- Ah. - Châu Trạch có chút thất vọng.
Mới năm mươi tuổi.
Vậy còn lâu mới tới ngày ông ta đến phòng sách uống cà phê ban đêm.
Trong lòng ông chủ Châu không khỏi có chút tiếc nuối.
(Lúc này, phó hiệu trưởng chưa nổi tiếng bỗng nhiên hắt hơi một cái)
Lão Trương tiếp một cuộc điện thoại, sau khi cúp điện thoại, anh ta nói với Châu Trạch: - Mấy người lão đạo đã tới, thi thể đã tìm được, đang xử lý.
- Ừm. - Châu Trạch gật đầu, đồng thời bởi vì tiếng ồn của bàn bên cạnh, dường như anh nghĩ tới điều gì, nhắc nhở: - Không nên dùng bộ thi thể của người da đen kia, có trời mới biết anh ta có bị bệnh gì hay không.
- Không đúng.
- Vì lý do an toàn, ngay cả thi thể Từ Chung Lệ cũng đừng dùng, để bọn họ xử lý tốt là được.
- Ha ha, tốt.
Lão Trương lại lật đồ nướng, trên bàn tương đối nhiều đồ ăn chay, Châu Trạch cầm lấy một chuỗi rau hẹ nướng bắt đầu chậm rãi ăn.
- Ai, vì sao Lâm Ức học muội còn chưa tới?
Hội trưởng Dương đột nhiên hỏi.
- Cô ấy à, cô ấy nói cô ấy hơi khó chịu, sau khi huấn luyện quân sự xong đã trở về ký túc xá nghỉ ngơi.
- Này quá không ra gì, hội trưởng Dương đã kêu cô ấy đến cùng ăn cơm, để nhắn nhủ một chút tinh thần của lãnh đạo trường học, sao cô ấy có thể không đến?
Tên hội phó tay sai mở miệng nói.
Nhắn nhủ tinh thần?
Châu Trạch che miệng, rau hẹ trong miệng thiếu chút nữa bị anh cười phun ra ngoài.
- Gọi điện thoại kêu cô ấy ra đây đi, nếu như bệnh tình nghiêm trọng, tôi đưa cô ấy đi bệnh viện. – Hội trưởng Dương nói.
Ngồi ngay ngắn tại chỗ.
Vô cùng quan uy.
Dáng vẻ nghiêm trang kia.
Phảng phất như toàn bộ học sinh nữ trường năm thứ nhất năm thứ hai đại học đều là hậu cung của cậu ta.
Về phần tại sao không bao gồm sinh viên năm ba năm bốn.
Ừm.
Những nữ sinh viên kia mới sẽ không coi hội trưởng, phó hội trưởng như đám này là cái thá gì.
- Tốt, để tôi gọi điện thoại.
Điện thoại đã được gọi, nhưng nữ tân sinh này chỉ trò chuyện trong chốc lát đã cúp điện thoại, nói với hội trưởng Dương:
- Cô ấy nói không tới.
- Cô ấy bị bệnh gì, có nghiêm trọng lắm không?
- Cô ấy nói không cần anh quan tâm.
Lúc này, sắc mặt hội trưởng Dương đã trầm xuống.
Quan uy hiển hách gào thét lao ra.
- Tôi nói cho các người, điều kiện gia đình của cô ấy rất tốt, cũng chướng mắt không muốn chơi với chúng ta.
Một nữ tân sinh rất khó chịu nói.
Nói nhảm, người bình thường một chút ai lại nguyện ý chơi với các người?
Châu Trạch oán thầm một câu trong lòng.
A.
Không đúng.
Lâm Ức đúng không?
Vì sao cái tên này lại quen tai như vậy?
Không thể nào.
Sẽ không.
Không nên.
Không phải cô ấy nói muốn tới Bắc Kinh học đại học sao?
Từ sau khi chuyển vào phòng sách, quan hệ của Châu Trạch và bác sĩ Lâm cơ bản đã như gần như xa, mà từ sau chuyện đêm đó, anh cũng chưa từng nhìn thấy cô em vợ kia.
Châu Trạch gọi điện thoại cho bác sĩ Lâm, rất nhanh đã được kết nối.
- Alo, chuyện gì?
- Anh muốn hỏi một chút, cái kia… em gái em thi trường nào vậy?
- Đại học bản địa.
- Vì sao thi... ...
Châu Trạch đang định nói vì sao lại thi kém như vậy?
Đại học bản địa Thông Thành không nằm top các trường trong nước.
- Hơn nửa năm nay, trạng thái của em ấy không tốt, thiếu chút nữa đã phải tạm nghỉ học, cuối cùng khôi phục lại, miễn cưỡng tham gia kỳ thi đại học, thành tích sẽ không quá lý tưởng.
- Anh hỏi cái này làm gì?
- Ah, không sao, anh chỉ tùy tiện hỏi thôi, em nghỉ ngơi sớm một chút, đừng khiến bản thân mình quá mệt mỏi.
Cúp điện thoại.
Hiện tại Châu Trạch đã có thể xác nhận.
“Lâm Ức” mà đám người ở bàn bên cạnh nhắc tới chính là cô em vợ mình.
Con mẹ nó, bản thân mình đúng là ngay cả tên cô em vợ cũng không nhớ rõ.
Thiếu chút nữa tạm nghỉ học?
Là vì chuyện đêm đó.
Quỷ sai trong cơ thể em ấy bị bản thân mình nuốt, nên em ấy cũng chịu ảnh hưởng sao?
Phù...
Châu Trạch mím môi, trước đây khi phát sinh sự kiện kia, bản thân Châu Trạch cũng cảm thấy tâm rất loạn, cũng không còn hơi sức để ý tới sau đó, cô gái nhỏ kia sẽ thế nào.
Bây giờ suy nghĩ một chút.
Hình như ban đầu, đúng là mình có chút sơ sót.
- Điều kiện gia đình tốt?
- Đúng vậy, túi xách cô ấy dùng, dùng điện thoại di động, giày của cô ấy đều rất đắt tiền, dù sao thì đó cũng là thứ con nhà bình thường như chúng ta không mua nổi.
- Ai biết cô ấy kiếm được số tiền kia bằng cách nào. - Vẻ mặt hội trưởng Dương vô cùng âm trầm nói: - Loại con gái tham mộ hư vinh mà bán đứng thân thể mình cũng không phải tôi chưa từng thấy qua.
Rõ ràng vị hội trưởng Dương này thấy Lâm Ức không nể mặt mình, dứt khoát trực tiếp bịa chuyện, đại học là tháp ngà voi, không sai, cũng bởi vậy, loại tin đồn này rất dễ đả thương người.
Nhưng tên hội trưởng Dương kia không chú ý tới.
Ngay khi cậu ta mới vừa dứt lời.
Từ bàn sát vách có một người đàn ông đứng lên.
Cầm chai bia.
Đang bước từng bước về phía cậu ta...
Bạn cần đăng nhập để bình luận