Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 972: Một hơi thở (1)

Thậm chí.
Cằm của sư tử còn cố ý run lên, kèm theo hiệu quả giễu cợt.
Đây thật sự là làm cho Châu Trạch tức cười.
Nhìn qua thật là ngu ngốc.
Bị đập bẹp trên mặt đất như vậy rồi mà còn không chết, cũng đã đủ tự hào?
Nhưng ông chủ Châu thật sự không còn biện pháp nào nữa rồi.
Trong tay cũng không còn thứ gì có thể sử dụng được.
Trừ phi bây giờ anh gọi Thiết hàm hàm ra.
Chẳng qua là nếu bởi vì loại chuyện này mà gọi anh ấy ra.
Đoán chừng có thể bị Thiết hàm hàm cười cho thối mũi.
Có lúc tâm thái của con người ta thật sự chính là quỷ dị như vậy, trong lúc vô tình sẽ luôn phát sinh biến hóa rất lớn, cũng tỷ như lúc trước, cái loại cảm giác có thể bị đối phương giễu cợt hay không này.
Thông thường đều là chuyện mà Thiết hàm hàm sẽ quan tâm.
Nhưng bây giờ.
Đến phiên Châu Trạch suy nghĩ những chuyện này.
Đương nhiên rồi, quan trọng nhất, thật ra vẫn là mỗi lần Thiết hàm hàm tỉnh lại thì đều có CD (cooldown – thời gian đếm ngược cho chiêu thức trong game), có chút giống như tích lũy năng lượng cho tuyệt chiêu, bạn soát quái nhỏ mà phóng tuyệt chiêu, đợi đến lúc thực sự gặp chuyện lại không dùng được, lúc đó bực bội biết bao nhiêu nha?
Dường như sư tử cũng hiểu chuyện.
Sau khi bị bị đấm một trận.
Cũng không muốn lại đến cho Châu Trạch cho thêm chút “màu sắc” nữa.
Có lẽ nó cũng là biết bản thân có bao nhiêu cân lượng.
Cho nên.
Nó chuẩn bị bỏ chạy.
Châu Trạch đưa tay.
Bắt lấy nó.
Vừa tiếp tục thở hổn hển, vừa lên tiếng nói:
- Gấp cái gì, chờ một chút.
- Chờ lão tử thở gấp một trận đã, sẽ đấm cho mày thành một cục bánh gấp khúc! ( tên gốc là Saquima hoặc sacima, một loại bánh ngọt Mãn Châu)
Ai biết được vào lúc này.
Toàn bộ vách tường của căn nhà lại bắt đầu rạn nứt.
Sau đó chính là, căn nhà sụp đổ trong nháy mắt.
Ầm!
...
- Anh không đi vào xem thử một chút à? Bên trong là bạn đồng hành của anh hay là ông chủ của anh?
Lão già mũi đỏ hỏi lão Trương.
- Ông chủ của tôi, Bộ Đầu.
Lão già mũi đỏ nhìn lão Trương một chút, lại nhìn về phương hướng tòa nhà phương Tây một chút.
Đánh chó cũng phải ngó mặt chủ.
Con chó con quỷ sai trước mắt này cũng đã mạnh mẽ như vậy rồi.
Vậy Bộ đầu cấp trên của anh ta còn là nhân vật như thế nào?
Ha ha.
Chuyện này rất thú vị.
Thật đúng là thời đại của người tài mà, đầu năm nay, quỷ sai Bộ Đầu bắt đầu chọn Đại Lương rồi.
Nếu là Âm Ti biết được tình huống của bên này, nói không chừng còn có thể tra xét “hiệu ứng thành phố tương đương”* một chút, cho một quỷ sai tân tiến tiểu tập thể, thuận thế vén lên một lớp hướng Thông Thành quỷ sai ê kíp học tập đợt sóng.
(*
同城


现象

đồng nghĩa với “hiệu ứng win-win”: là xu hướng trong phát triển hiện đại hóa đô thị và là sản phẩm tất yếu của sự giao lưu, hợp tác lẫn nhau giữa thành phố trong bối cảnh kinh tế toàn cầu hóa)
- Quy Tôn à, nói thật với anh nhé, đừng đứng xem náo nhiệt như thế, phòng này cũng đã bị đánh sập rồi, những thứ kia tôi hiểu được, nếu thật sự có dính líu gì đến nó, cứ tùy tiện đập.
Hoàn phì yến gầy, tú ngoại tuệ trung gì.
Nho tím hay là chim bồ câu nhỏ.
Đều là chuyện của một câu nói.
Nhưng nếu anh thật sự muốn gặm trôi nó, gặm đến không còn chút cặn nào.
Rất khó.
Là khó khăn thực sự.
Cái thứ này con mẹ nó không phải là quỷ, cũng không phải là yêu, mà là một đám khí.
Khí.
Anh biết có nghĩa là gì không?
Lão Trương lắc đầu một cái.
- Khí mà anh cũng không biết, quy tôn nhà anh!
Lão Trương lắc lắc nắm tay.
- Anh không biết cũng là bình thường.
Lão Trương gật đầu một cái.
- Đi thôi, đệt con mẹ nó, rõ ràng lão tử vừa bị anh đánh một trận, tôi không biết là không thể tức giận với anh, nếu không anh có hiểu không?
- Tuần Sứ.
- Lão tử tôi là tuần sứ đó!
- Tuần Sứ lợi hại đến thế nào, anh có biết không?
- Tuần Sứ uy phong đến thế nào, anh có biết không?
- Tuần Sứ khủng bố đến thế nào, anh có biết hay không?
Ba câu hỏi dồn dập.
Khiến cho trong đầu lão Trương, theo bản năng xuất hiện hình ảnh trong tiệm sách, luật sư An cầm lấy cốc siêu to “ừng ực ừng ực" nốc sạch.
Sau đó.
Liền nghĩ tới một lần chính mình đi lau dọn tiệm sách…
Không đúng.
Là chấp hành công vụ thuận tiện đến phòng sách xem thử có chuyện gì cần giúp hay không.
Nhìn thấy Oanh Oanh ở quầy phía bên quầy bar gọi điện thoại bàn chuyện làm ăn với bên cung cấp cà phê.
Cái danh hiệu tuần sứ lấp lánh này.
Ở trong lòng anh ấy, thật sự.
Đã sụp xuống rồi, aizz.
- Đi, vừa đi vừa nói cho anh, tên bộ đầu nhà anh kia, nghĩ đến chắc cũng không nhai được thứ đó.
Ông lão mũi đỏ mà đi ở phía trước.
Lão Trương đi ở phía cuối.
- Chuyện này, phải nói đến từ hồi triều Thanh, hoặc là ở Kim Môn.
Cũng không biết được tại sao.
Ông lão mũi đỏ cứ tự nhiên mà nói.
Một Tuần Sứ đại nhân bắt đầu kể chuyện xưa cho một quỷ sai.
Hơn nữa còn nói đến nhiệt tình:
- Hồi đó nha, vẫn còn ở thời Đại Thanh, nhưng đã sắp kết thúc rồi, tôi hồi đó, đang làm lính thủ hạ trong quân nhà họ Nhiếp, là một binh lính, cũng không phải là quan chức gì đó.
- Ha ha.
- Cả đời lão tử chẳng muốn đi dựa dẫm vỗ mông ngựa, khi còn sống chưa từng làm quan, sau khi chết ngược lại thì đường làm quan không tệ.
- Khi đó.
- Loạn Nghĩa Hòa Đoàn nha.
(Nghĩa Hòa Đoàn: một tổ chức võ sĩ phi chính phủ cuối thời nhà Thanh, theo một nghĩa nào đó, miêu tả sự bùng phát tổng thể của những mâu thuẫn trong xã hội TQ năm 1840)
- Một nhóm ngưu quỷ xà thần ngu như bò, tất cả đều xuất hiện.
- Thật ra thì.
- Ngay từ đầu rất tốt, lão bách tính bị khi dễ rất thảm, người phương Tây thượng đẳng nha!
- Khi đó làm quan trong triều đình nhà Thanh, đối mặt người phương Tây liền con mẹ nó kinh sợ!
- Sau khi mọi chuyện bắt đầu rầm rộ, lão phật gia bên kia cũng bắt đầu nổ ra rồi.
- Lão phật gia, anh có biết hay không?
- Từ Hi.
- Ha ha, thật ra thì đi, lão phật gia phải là lão hồ đồ, bây giờ đã có thể nghĩ thông suốt rồi, một người đàn bà lớn tuổi suốt đời ở trong thâm cung, tuổi tác lại lớn, suy nghĩ bỗng nhiên hồ đồ, làm chút chuyện sai lầm, cũng bình thường phải không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận