Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1396: Chém Diêm La! (ngũ) (2)

Nguyên nhân cuối cùng.
Vẫn là bởi vì một ngàn năm rồi.
Anh ta đã dần dần cảm nhận được sự hiện diện của bản thân, dường như, có lẽ đã sắp mò mẫm đến điểm cuối cùng rồi.
Nếu tiếp tục ngồi ở vị trí này mà nói, chỉ sẽ phải tiếp tục thừa nhận áp lực và sự hao phí do vị trí này mang lại, đến lúc đó, loại cuộc sống như thế này, sẽ chỉ càng trôi qua nhanh hơn mà thôi.
Bất luận vị trí này có sức hấp dẫn lớn đến như thế nào, lúc nên buông xuống, thì vẫn phải buông bỏ.
Ít nhất.
Bản thân đã từng được ngồi lên, cũng đã ngồi rất lâu, cũng nên thỏa mãn rồi.
Hít sâu một hơi.
Sở Giang Vương ngồi xuống ở trên ghế bằng đá bên cạnh bàn đá.
Đưa tay.
Rót một ly rượu.
Uống một hơi cạn sạch.
- Đứng lên đi.
Tám gã đai tím, toàn bộ đều đứng dậy, nhưng vẫn cúi đầu như trước.
Bất luận là ai cũng không muốn để cho một mặt suy yếu của bản thân bị người khác trông thấy, nhất là người có thân phận tôn kính.
- Ở dương gian, tôi đã gặp lại ngài ấy, ha ha, ngài ấy còn chưa có chết, lại phá hỏng pháp thân của tôi một lần nữa.
Nói rất nhẹ nhàng.
Nhưng trong lòng tám gã đai tím có mặt ở nơi này, trong nháy mắt cực kì hoảng sợ.
Câu nói sau cùng, gần như là chính miệng Vương nhà mình đã điểm danh thân phận của vị kia rồi.
Phải biết.
Lúc trước, điện thứ hai thế nhưng là có chín gã đai tím, đúng con số chí tôn.
Nhưng có một kẻ, đã bỏ mạng trong trận sóng gió địa ngục vào một năm rưỡi trước rồi.
Trong tám gã đai tím còn sót lại này, còn có hai kẻ bị thương đến linh hồn, đến giờ vẫn chưa hoàn toàn bình phục lại đấy.
- Chính Hòa.
- Có thuộc hạ!
Một gã đai tím bước lên trước, cúi người.
- Gửi một thông điệp cho tám điện còn lại, nói là tôi phát hiện tin tức liên quan tới chủ nhân của U Minh Chi Hải, ngày mai, ước hẹn ở miếu nhỏ trên đỉnh Thái sơn.
- Chuyện này, cần phải cùng nhau lên kế hoạch.
- Ty chức tuân lệnh.
Sở Giang Vương gật đầu một cái.
Địa ngục, chưa bao giờ là một khối sắt nguyên khối cả, bố cục Thập Điện Diêm La, đã chia quyền cai quản âm ti ra làm mười, chắc chắn cũng không phải thói thường của kiểu đại thống nhất gì đó.
Ưu điểm duy nhất của bố cục này là ở chỗ có thể khiến cho địa vị của Bồ Tát mãi mãi ở trên tất cả, sẽ không xuất hiện loại hình ảnh một lời nói ra tựa ngàn cân như thời đại Phủ Quân trước đó nữa.
Nhưng tương ứng với đó, vào thời điểm muốn làm một vài chuyện, không thể tránh khỏi sẽ có vẻ hơi bó tay bó chân một chút, hơn nữa, mỗi một người trong đám Diêm La đều có tính toán và toan tính riêng của mình.
Đương nhiên.
Vị có chủ kiến nhất kia.
Đã không còn nữa.
Cho tới bây giờ, điện Bình Đẳng Vương vẫn chưa hoàn toàn được sửa chữa lại, có một phán quan nhỏ họ Lục vẫn luôn phụ trách chuyện này, thế nhưng vị phán quan chỉ là một tên đai đỏ mà thôi.
Từ điểm này cũng có thể thấy được, thái độ của cao tầng âm ti đối với việc xây dựng sửa chữa lại điện Bình Đẳng Vương, thật ra chỉ là lời nói đầu môi một chút mà thôi.
Lúc ấy, khi Thập Thường Thị xuống núi trước thời hạn, tàn sát điện thứ chín, ngoại trừ việc Thập Thường Thị tay đứt ruột xót, thủ đoạn thực sự rất lợi hại ra, trong này, làm sao có thể không có nhân tố bên trong là chín vị Diêm La còn lại lãnh đạm chứ?
Nếu không.
Nếu như có mấy vị Diêm La thực sự đứng ra ngăn cản.
Coi như không thể ngăn cản được được việc điện thứ chín bị diệt.
Cũng không đến mức khiến cho Bình Đẳng Vương Lục trực tiếp bị Thập Thường Thị đuổi giết chạy trốn.
Cho nên, việc điện thứ chín bị huyết tẩy, có thể nói nguyên nhân là do Thập Thường Thị, nhưng nguyên nhân lớn nhất, vẫn là bởi vì tính cá nhân của Bình Đẳng Vương Lục cùng với sự tử chủ trương quyết định của anh ta, dẫn đến bị tập thể đám Diêm La đồng loạt buông bỏ.
- Khục khục… khục khục… khục khục…
Kèm theo tiếng ho khan lại vang lên lần nữa.
Trên mặt tám gã đai tím còn lại ở nơi này đều kịp thời khoác lên vẻ mặt ân cần.
Sở Giang Vương đột nhiên cảm giác thấy có chút không thú vị.
Còn giống như vật nhỏ kia – kẻ đã mang anh ta đi chơi gái hơn nữa còn đứng ở sau lưng anh ta chỉ vào anh ta mà mắng “ngụy vương Lệ” – lại thú vị hơn một chút.
Chỉ tiếc.
Lúc đó anh ta không còn nghĩ tới chuyện mở đầu vật nhỏ đó ra xem thử bên trong có thứ gì thú vị hơn nữa hay không.
Chẳng qua là cũng không cần gấp.
Chờ qua đoạn thời gian này.
Anh ta lại có thể hoàn dương lên đó một lần nữa.
Thân phận của kẻ đó.
Sau này phái người đi tra một chút cũng sẽ biết được thôi.
Một kẻ thân mang tội, hơn nữa còn có mấy đặc điểm, muốn tra được, cũng không khó.
Chỉ tiếc chủ thành của âm ti vừa mới bị công phá, bên trong có chút loạn, nghe nói cũng có một phần hồ sơ của âm ti bị hư hại, có thể sẽ có thêm một chút khó khăn hơn dự tính.
Về phần tại sao không lập tức đi lên.
Ngược lại cũng không phải bởi vì chuyện trước đó nhục thân bị hủy ở dương gian.
Nguyên nhân thực sự vẫn chỉ là.
Vì lý do an toàn.
Vẫn là chờ thêm một chút đi.
Ít nhất.
Phải xác nhận được mức độ khôi phục của vị đang ẩn nấp bên trong mới được.
Vừa nghĩ đến đây.
Sở Giang Vương vung tay lên.
Bất kể như thế nào.
Cho dù trong lòng cũng biết rõ loại vui vẻ xã giao này có chút ảo, nhưng những kẻ ở bên dưới này, dù sao cũng là cánh tay phải cánh tay trái của bản thân, bình thường cũng phụ giúp anh ta trong việc trấn áp mấy tiểu địa ngục này.
Đương nhiên phải diễn với bọn họ cho xong loại tiết mục quân hiền thần trung này, đồng thời, một vài lời xã giao cũng không thể không nói một chút được, cho dù đều biết là lừa mình dối người, nhưng cũng là một loại quy trình bắt buộc phải trải qua.
- Tôi không có gì đáng ngại, các người có thể yên tâm.
- Vương hồng phúc tề thiên, được vạn chúng âm ti ủng hộ, đương nhiên mọi chuyện đều có thể gặp dữ hóa lành.
- Lần này chẳng qua là Vương chịu thiệt thòi, thứ đi lên chẳng qua là một bộ phân hồn, nếu như lần này là bản tôn của Vương đi lên, hoặc là cái kẻ kéo dài hơi tàn kia lại lần nữa đi xuống địa ngục này, Vương nhất định có thể khiến cho kẻ đó chỉ có tới chứ không có về!
Bạn cần đăng nhập để bình luận