Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 967: Cháu nội (2)

Cửa sổ xe trực tiếp vỡ vụn.
Sau khi bắt được cổ áo của lão Trương lập tức bắt đầu lôi ra bên ngoài.
Lão Trương, dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng, lại thực sự bị lão già mũi đỏ lôi ra khỏi cửa sổ xe.
“Phốc” một tiếng, bị ném ở trên mặt đất.
Lão Trương còn chưa kịp phản ứng.
Chân của lão già mũi đỏ đã đá tới.
Trực tiếp đạp trúng bụng của lão Trương.
- Ầm!
Lão Trương bị đạp bay ra ngoài cách bảy, tám mét.
Ngay sau đó chỉ cảm thấy trong bụng bắt đầu sôi trào.
- Ha, đứng lên, luyện tập thêm chút nữa, ha ha.
Lão già mũi đỏ bẻ bẻ cổ.
Đi tới trước mặt lão Trương.
Đưa tay trực tiếp bóp cổ của lão Trương.
Thân thể lão Trương run lên bần bật, phần eo phát lực, một cước đạp trúng bắp chân của đối phương, đồng thời thân thể chuyển một cái, trở tay bấu vào vị trí khớp khuỷu tay của đối phương, chợt ném một cái!
- Ha ha, ông mà cũng xứng đấu với tôi sao...
- Ầm!
Lão già bị ném ra ngoài.
Trượt đi hơn 10m.
- Phi phi phi, phi phi phi!
Lão đầu vừa nhổ đất cát ra vừa đứng lên.
Gương mặt kinh ngạc.
Tự nhủ:
- Không đúng, không đúng nha, làm sao có thể, làm sao có thể được?
- Rốt cuộc ông là thứ gì!
Lão Trương chỉ vào lão già mũi đỏ mà hỏi.
Lần này anh ấy không đưa tấm hình cảnh sát ra để cảnh cáo đối phương làm như thế này là đang đánh cảnh sát như trước, bởi vì lão Trương biết rõ, một người bình thường làm sao có thể trong nháy mắt lấy tay đập phá cửa kiếng xe lôi anh ấy ra khỏi xe để rồi bị đạp bay?
- Này, anh mới là thứ gì, cả nhà anh đều không phải thứ gì, cha anh không phải thứ gì, tổ tiên anh cũng không phải thứ gì!
Lão già mũi đỏ cũng là một kẻ tính tình nóng nảy, trực tiếp mắng chửi.
- Đệt con mẹ nó, lăn ra đây cho lão tử!
Vừa nói.
Lão già mũi đỏ lại xông về phía lão Trương lần nữa.
Lão Trương bày ra tư thế sẵn sàng đón địch.
Không ngừng điều tiết lại hơi thở của mình.
Khóe miệng lão già mũi đỏ xuất hiện một tia cười lạnh.
Vừa chạy nước rút được một nửa thì hai cánh tay của ông ta bỗng nhiên mở ra.
- m Ti có thứ tự, mất pháp vô tình, phong!
Trong phút chốc.
Vị trí hai cổ tay của lão Trương xuất hiện hai ấn ký màu đen.
“Phốc” một tiếng.
Hai tay của lão Trương giống như bị gắn ở trên mặt đất.
Chính bản thân anh ấy cũng không thể không quỳ một gối xuống đất.
Lúc này lão già mũi đỏ mới xông lên.
Một cước đạp trúng đầu của lão Trương.
Ầm!
K.O!
Thân thể lão Trương lệch đi một chút.
Ngã trên đất.
- Hô...
Lão già mũi đỏ lầm bầm lầu bầu trong miệng.
- A, xem anh cứng rắn hay lão tử đây cứng rắn, đánh với lão tử, con mẹ nó, lúc lão tử đánh thổ phỉ, ông nội nhà anh vẫn còn đang bú sữa mẹ đó!
- Còn nữa.
- Con hàng nhà mày có đi ra hay không.
- Mày đi ra mau!
Lão Trương chỉ cảm thấy đầu chìm vào hôn mê, rất choáng váng rất đau, giống như muốn nứt ra vậy, sau đó nghe được lào già mũi đỏ đứng ở bên cạnh mình đang lớn tiếng kêu thứ gì đó.
- Ọe!
Một trận cảm giác buồn nôn đánh tới.
Nhưng lão Trương vẫn cưỡng ép bản thân kiềm chế lại.
Lúc này, linh hồn cực kì tỉnh táo.
Theo bản năng đưa tay.
Kéo mắt cá chân của lão già mũi đỏ.
Lão già mũi đỏ ngạc nhiên một trận.
Cái quỷ gì vậy chứ.
Đầu cũng đã bể rồi mà còn di chuyển được!
Rốt cuộc là mày ám lên thân thể của ai vậy!
- Loảng xoảng!
Lão Trương chợt phát lực.
Lão già mũi đỏ trực tiếp bị đánh ngã trên mặt đất.
Lão Trương nhanh chóng tiến lên.
Dùng phương pháp bắt tội phạm mà đè lão già mũi đỏ lại.
Nhưng anh ấy cũng biết.
Lần này không thể lịch sự rồi.
Một tay trực tiếp nhấn vào vị trí sau ót của đối phương.
Quát nhỏ:
- Rốt cuộc ông là thứ gì!
Lão già mũi đỏ bị đè dưới người vung hai tay lên, trong miệng quát nhỏ:
- Phong!
Một vệt bóng đen xuất hiện ở sau lưng lão Trương.
Lặng yên không một tiếng động đưa tay chộp tới lão Trương.
Nhưng mà.
Vị trí sau lưng lão Trương bỗng nhiên dần xuất hiện một đạo bạch quang.
Trực tiếp xua tan bóng đen này đi!
Lão già mũi đỏ, ở dưới người cũng không ngờ tới tình huống này.
Ông ta nghiêng đầu qua.
Cực kỳ phách lối cất tiếng cười to nói:
- Ha ha, đừng nhúc nhích, Quy Tôn à!
Lúc này lão Trương giơ nắm tay lên.
Đập xuống!
- Ầm!
...
Người phụ nữ kia đi xuống, giọng nói cực kì yếu đuối, có một loại cảm giác bệnh Tây Thi*.
(theo dân gian, Tây Thi đẹp hơn khi bị bệnh, nên cụm từ “bệnh Tây Thi” để chỉ vẻ đẹp nhu nhược, yếu đuối)
Lữ Văn Thành có chút lúng túng nhìn Châu Trạch cười một tiếng, từ đầu đến cuối, anh ta không nói một lời.
Châu Trạch cũng cười cười, chuyện riêng của người ta mà, anh cũng chẳng muốn đi quan tâm, chỉ có thể nói, trước lúc đưa Lữ Diệu Tổ đi xuống, sao lại không nhìn ra tầng xanh biếc ở trên đỉnh đầu Lữ Diệu Tổ vậy?
Ngáp một cái, Châu Trạch rất muốn gọi điện thoại thêm lần nữa hỏi lão Hứa rốt cuộc khi nào mới tới, căn nhà này, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là được bố trí trận pháp.
Hơn nữa còn là từ lúc vừa mới bắt đầu xây dựng lên, cứ dựa theo bản thiết kế đặc chế mà ẩn giấu.
Chỉ tiếc ông chủ Châu tài nghệ không bằng người, không có nghiên cứu gì đối với trận pháp, dĩ nhiên cũng không nhìn ra được điều gì.
Hai người lại rút ra thêm hai điếu thuốc, mấy lần Lữ Văn Thành muốn nói lại thôi, ông ta rất muốn hỏi mục đích Châu Trạch tới nơi này, nhưng nhiều lần lời đến khóe miệng lại nuốt trở vào.
Châu Trạch cũng lười trò chuyện vô nghĩa, không khí lạnh lẽo thì cứ lạnh lẽo đi.
Lúc này, phía bên rèm cửa sổ bỗng nhiên rung lên.
Lay động rất nhỏ.
Lại bị Châu Trạch bắt được.
Anh lập tức lui về phía sau mấy bước, nhanh chóng mở cửa phòng nhìn ra bên ngoài.
Lại phát hiện ở chỗ hành lang bên bệ cửa sổ không có một bóng người.
Lữ Văn Thành từ từ đứng lên, dựa vào vách tường, không động đậy.
Châu Trạch nhìn lướt qua Lữ Văn Thành, ánh mắt tỏ ý anh ta phải tiếp tục ngoan ngoãn, sau đó đi tới bên cạnh bệ cửa sổ, cúi người xuống.
Trên đất.
Có dấu chân còn ẩm.
Không rõ ràng.
Lại rất lớn.
Giống như là bàn tay của con người.
Hơn nữa.
Là bốn dấu, song song từng cặp.
Châu Trạch nhíu mày một cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận