Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 333: Thâm Khuê Nhị Tẩu

Thân thể Châu Trạch chậm rãi từ căng thẳng trở nên thư giãn, mồ hôi trên trán không ngừng chảy xuống dưới.
Hẳn là người đã sử dụng ma túy đều có cảm giác giống thế này. Khi bộ phận phải làm giải phẫu của mình mất đi tri giác, khiến mình không thể cảm giác được đau đớn. Nhưng khi bác sĩ động đao trên cơ thể mình, mình có thể mơ hồ cảm giác được, đó không phải đau nhức, nhưng loại cảm giác này rất quái lạ, cũng rất khó chịu.
Châu Trạch chậm rãi tỉnh táo lại.
Cho dù người phụ nữ kia còn quấn quanh trên người mình, gọi mình là "chồng".
Cho dù hai đứa bé kia còn đang mổ bụng mổ ngực mình, lại còn đang chọn chọn lựa lựa gì đó.
Về cái thứ tương tự với ảo cảnh này, Châu Trạch đã từng tán gẫu với tiểu loli. Tiểu loli cũng đã nói, ảo cảnh là một loại tồn tại cấp rất thấp, cao cấp hơn được gọi là kết giới. Khi gặp phải ảo cảnh, thường thường chuyện giữ bản thân bình tĩnh mới là điều trọng yếu nhất.
Chỉ khi mình bình tĩnh, mắt mình mới có thể nhìn thấy đồ vật thật sự. Mà ở bên trong ảo cảnh, nó sẽ thiết kế ra đủ loại tình cảnh kiểu dáng, dựa vào nó để kích thích tâm tình của mình.
Thường thấy nhất chính vợ hoặc cha mẹ mình mới vừa chết. Để vợ mình hoặc cha mẹ mình xuất hiện kêu gọi mình, hoặc là một số khó khăn mình mới gặp phải, khiến mình phải gặp lại tình cảnh đó một lần nữa.
Tiểu loli còn nói, trong địa ngục có một tầng địa ngục chuyên biệt. Hình phạt bên trong tầng địa ngục đó là khiến người có tội ác không ngừng luân hồi tới ngày bản thân mình cảm thấy thống khổ nhất, cũng là ngày bản thân mình không muốn nhớ lại nhất, mãi mãi không kết thúc, mãi mãi không kết cục.
Châu Trạch chậm rãi hít sâu, tiết tấu hô hấp chậm dần.
Châu Trạch quên người phụ nữ phía sau mình, cũng quên hai đứa bé trước mặt mình.
Thời gian dần qua, anh bắt đầu siêu thoát.
Số lần ông chủ Châu trải qua ảo cảnh là rất nhiều, bản thân anh còn có một quyển sách Âm Dương, đó mới là biểu hiện đăng phong tạo cực của ảo cảnh.
Chuyện gì cũng vậy, thấy nhiều, cũng dần chết lặng, cũng dần lạnh nhạt.
Châu Trạch chậm rãi đứng dậy, chậm rãi đi ra.
Anh nhìn thấy một người đàn ông bị một người phụ nữ ôm, hai đứa bé kia đang lôi xé đồ vật trong bụng anh ta.
Người đàn ông kia rất xa lạ, Châu Trạch chưa thấy qua, cũng không phải dáng dấp của anh.
Bối cảnh bốn phía mang theo một loại biểu hiện xù xì giả dối, có chút giống với người cầm giấy vẻ ra dáng “cái cây” trên sân khấu kịch vậy, phần lớn đều phải dựa vào khán giả tự nhớ lại.
Châu Trạch đứng tại chỗ, còn nghiêm túc nhìn một hồi.
Nhìn động tác của bọn họ, ánh mắt của bọn họ, tư thái của bọn họ, hành vi của bọn họ.
Đừng nói.
Cảm giác thật thú vị.
Nhưng ảo cảnh này hơi đặc biệt, rõ ràng còn có thể tạo ra thị giác của "kẻ thứ ba".
Nhìn một hồi, cảm thấy không còn gì thú vị nữa.
Châu Trạch lui về phía sau một bước.
Ngáp một cái.
Móng tay anh nhẹ nhàng cạo cạo, cọ xát ván cửa bên cạnh, phát ra âm hưởng trầm thấp.
Chậm rãi.
Tiếng động bắt đầu càng ngày càng kịch liệt.
Càng ngày càng chói tai.
Tiếng này giống hệt như một thanh đao nhọn, bắt đầu đâm rách tất cả bốn chung quanh. Đến cuối cùng, hình ảnh và bối cảnh trước mắt đồng thời vặn vẹo và tiêu tán.
Trong không khí.
Tràn ngập mùi vị hương tro.
Duỗi lưng một cái, Châu Trạch cúi đầu nhìn bụng của mình, đương nhiên là hoàn hảo không chút tổn hại.
Anh lại đưa mắt nhìn một hướng khác. Trên sàn nhà, Trương Yến Phong đang ngồi trên người lão đạo, như đang cưỡi ngựa lớn.
Lão đạo bị đè dưới thân thể, khóe miệng đã bắt đầu sùi bọt mép.
Châu Trạch đi qua, móng tay anh nhẹ nhàng đâm Trương Yến Phong một cái. Cả người Trương Yến Phong run run, biểu hiện từ ái trên mặt anh ta dần dần biến mất. Anh ta lắc lắc đầu, khi nhìn thấy người dưới thân, anh ta lập tức đứng lên.
Xem mèo vẽ hổ, Châu Trạch lại đâm lão đạo một chút. Lão đạo hữu khí vô lực mở mắt ra. Khi lão nhìn thấy Trương Yến Phong, lập tức run run một chút. Mà khi lão nhìn thấy Châu Trạch, lão lại cảm động đến gần như muốn khóc lên.
- Ông chủ... ...
- Bảo Bảo bị cưỡi.
- Bảo Bảo rất ủy khuất.
- Xin lỗi, lão ca.
Trương Yến Phong cũng rất xấu hổ, dìu lão đạo đứng lên.
Cũng may Trương Yến Phong cưỡi quay ngựa gỗ, mà không phải đang giục ngựa chạy chồm trên thảo nguyên. Nếu là trường hợp sau, lão đạo có còn mệnh để sống tiếp hay không thực sự rất khó nói.
Ba người ngồi xuống ghế sa lon trong phòng khách ở tầng một.
Lão đạo đã phải nhận nỗi khổ da thịt rất lớn, thế nhưng trạng thái tinh thần của lão vẫn bình thường, không phải vấn đề lớn gì. Sau khi sống chung với hai ông chủ quỷ, có sóng to lớn nào mà lão chưa thấy qua.
Ngược lại, Trương Yến Phong lại có hơi mất hồn mất vía. Đúng vậy, đối với anh ta, những chuyện anh ta đã phải trải qua ngày hôm nay, chẳng khác gì đã một lần nữa phá hủy tam quan của anh ta như chuyện xích sắt lần trước.
Châu Trạch nhìn tay phải của mình.
Tay.
Là bóng dáng nghệ thuật của anh.
Nhất là năm chiếc móng tay này, cho dù là thợ cắt móng tay có tay nghề khá hơn nữa cũng không thể tạo ra cảm giác như thế.
Vị trí đầu ngón tay có một đoàn sương mù màu đen quấn quanh. Lòng bàn tay hướng xuống, móng ngón giữa của Châu Trạch đâm vào trong sàn nhà.
Khói đen bắt đầu lan tràn ra bốn chung quanh. Đây là phương pháp Châu Trạch dùng để tìm quỷ.
Có một số quỷ rất giỏi về ẩn giấu, cho dù là quỷ sai cũng khó có thể tìm được. Loại phương pháp này, đối với quỷ thậm chí là đối với yêu vật, đều có tác dụng nhắm vào cực kỳ hữu hiệu.
Vậy mà.
Lần này.
Dường như lại không thể thực hiện được.
Khói đen không ngừng nối tiếp nhau tản ra, cho dù nó tiêu tán ra cả phía ngoài biệt thự, nhưng chỉ chốc lát sau đã từ từ xoay tròn trở về.
Sau khi Châu Trạch bắt đầu dùng móng tay tìm quỷ, lão đạo lập tức bày ra trận địa sẵn sàng đón quân địch. Lần này lão phát thệ, nếu như có chuyện gì xảy ra, khẳng định lão sẽ trực tiếp nhảy lên người ông chủ nhà mình.
Đánh chết cũng không thể khiến tên cảnh sát này ôm bản thân mình đi.
Trong việc bắt tội phạm, anh ta rất chuyên nghiệp, nhưng trong việc bắt quỷ, vẫn là ông chủ càng đáng tin hơn.
Châu Trạch lắc đầu, hơi nghi hoặc một chút mà thu hồi móng tay của mình. Tay trái của anh nhẹ vuốt ve lòng bàn tay phải, nói:
- Phòng này không có vấn đề.
Đúng vậy.
Nếu có đồ vật gì đó ở chỗ này, vì sao anh lại không cảm ứng được chút nào chứ?
- Gì? Ông chủ, có phải cậu phát sốt rồi không?
- Không có vấn đề?
- Nếu không có vấn đề, những chuyện chúng ta gặp phải lúc trước là chuyện gì xảy ra?
Châu Trạch châm một điếu thuốc, phun ra một vòng khói: - Cảnh tượng đó tôi cũng đã trải qua, đúng là có chút kinh khủng.
- Không phải chỉ là có chút thôi đâu.
Lão đạo vừa nói vừa cực kỳ u oán nhìn thoáng qua Trương Yến Phong.
Thân thể già yếu của chính lão thiếu chút nữa đã bị anh ta đè chết.
- Kinh khủng thì kinh khủng, quỷ dị thì quỷ dị, nhưng trên thực tế, căn bản là tôi không nhận ra được có bất kỳ quỷ khí gì xuất hiện, cũng không có yêu khí.
- Đó là cái gì?
- Tôi cũng không biết. - Châu Trạch nhún vai: - Trên thế giới này có rất nhiều chuyện phi tự nhiên. Nói không chừng có thứ gì đó khác trong biệt thự này mới tạo nên hiện tượng như vậy.
Trương Yến Phong yên lặng mà cúi thấp đầu, đưa tay gãi gãi tóc của mình.
- Tôi nhìn thấy quay ngựa gỗ, tôi nhìn thấy em gái tôi còn có hai đứa nhỏ của em ấy.
- Tôi cũng nhìn thấy. - Lão đạo phụ họa nói: - Đúng rồi, còn có một con Alaska rất lớn!
- Ừm. Trên thực tế, tuy rằng tôi không phát hiện quay ngựa gỗ, nhưng quả thật tôi đã nhìn một người phụ nữ dẫn theo hai đứa bé. Chỉ có điều tôi không phát hiện con chó gì cả.
- Chó?
Ngay từ đầu ki lão đạo nói tới chó, Trương Yến Phong còn chưa kịp phản ứng. Thế nhưng chờ khi Châu Trạch lại nói chó, rốt cục Trương Yến Phong cũng tỉnh ngộ lại. Dường như anh ta đang nghĩ tới điều gì, anh ta lập tức lấy điện thoại di động ra, mở album ảnh, chỉ vào một tấm hình tỏ ý hỏi lão đạo:
- Là con chó này sao?
Lão đạo nhướng đầu tới nhìn thoáng qua, lắc lắc đầu nói: "Đây là Alaska nhỏ, con tôi gặp được là một con chó rất lớn.
- Chó rất lớn? - Trương Yến Phong híp híp mắt.
Châu Trạch cũng rơi vào trầm tư: - Ý là, hai tình cảnh mà chúng ta nhìn thấy, đồ vật xuất hiện bên trong đều có tồn tại trong hiện thực.
- Búp bê vải, khẳng định là trước đây trong nhà cũng có.
- Chó… là khi còn bé, nhưng nó cũng là chó, cũng là Alaska.
- Quay ngựa gỗ, thật ra không biết khi hai người đi vào có phát hiện hay không? Ở bên phía cửa vườn hoa có một quay ngựa gỗ nhỏ. Thế nhưng nó chỉ là một món đồ chơi nhỏ, phải cần người đẩy, đứa bé mới có thể ngồi lên chơi được. Mặc dù quay ngựa gỗ này không thể sánh với quay ngựa gỗ trong công viên trò chơi, nhưng thực sự có.
- Tất cả xuất hiện trong ảo cảnh, thật ra đều có nguồn gốc từ trong cuộc sống thực tế.
- Ông chủ, rốt cục cậu nghĩ tới điều gì thì cứ nói thẳng ra đi.
- Vấn đề là, cái gì tôi cũng không nghĩ tới.
Châu Trạch gạt tàn thuốc, có chút bất đắc dĩ nói:
- Thật là phiền phức, tôi thật muốn trở về khuyên Oanh Oanh mau chóng bán gấp căn nhà này đi, muốn vào ở, quá phiền phức.
- Liệu đây có phải là giấc mộng hay không? - Bỗng nhiên, Trương Yến Phong nói: - Bởi vì mộng chính là hình chiếu của thực tế.
- Mộng? - Châu Trạch cười cười: - Không phải là mộng.
Ảo cảnh cấp thấp không thể khiến mình ngủ mất được. Trừ phi có Bạch Oanh Oanh bên cạnh, nếu không cho dù ông chủ Châu có liều mạng uống thuốc ngủ, cũng không thể nào ngủ được, ngay cả ngủ cũng không được thì đừng nói gì tới nằm mơ.
- Không phải là mộng, nhưng lại là hình chiếu của thực tế, rốt cuộc nó có thể là gì đây?
Trương Yến Phong còn đang lầm bầm lầu bầu.
- Tôi nói này lão ca, ai cũng có chuyện môn của mình, anh đừng có cố tham gia làm gì. Chuyện này càng ngày càng nguy hiểm, sau ngày nếu chỉ có một mình anh đừng đến đây. Dù sao thì căn nhà này cũng đã bán cho ông chủ nhà tôi rồi, đúng không?
Lão đạo nói lời này cũng chỉ có ý tốt.
Tuy nói mới vừa rồi, thiếu chút nữa Trương Yến Phong đã cưỡi lão đến chết, nhưng lão đạo phải công nhận anh ta là một cảnh sát tốt. Với tư cách là dân chúng bình thường, cảnh sát tốt vẫn được mọi người bảo vệ.
Đúng lúc này, điện thoại của Châu Trạch vang lên, lại điện thoại của Bạch Oanh Oanh.
- Alo.
- Anh anh anh,
- Ông chủ đang ở đâu đó?
- Tôi đang tra án với cảnh sát.
- Ah, ông chủ thật khổ cực ah.
- Chuyện gì?
- Là như thế này, hôm nay tôi vừa sửa sang lại bất động sản... Không đúng, vừa quét tước vệ sinh phòng ở, phát hiện tập hồ sơ ngày ấy ông chủ nói tôi cất đi, đừng để ông chủ thấy.
- Ah. - Châu Trạch lên tiếng: - Làm sao vậy?
Châu Trạch còn tưởng rằng Bạch Oanh Oanh sẽ nói nơi phát sinh án mạng trên hồ sơ chính là căn biệt thự cô ấy mới vừa mua.
Nhưng Châu Trạch nghĩ lầm rồi.
Căn bản là Bạch Oanh Oanh không có khái niệm với chuyện nhà cửa. Cô ấy đã mua rất nhiều nhà, nhiều tới mức cô ấy chỉ nhớ rõ con số, nếu như kiểm tra giấy chứng nhận bất động sản, nói không chừng ngay cả chuyện nhà của bản thân mình ở chỗ nào cô ấy cũng không biết.
- Ông chủ, tôi biết người đã chết trong hồ sơ này là ai.
- Quen biết?
Châu Trạch nhíu nhíu mày.
- Đúng vậy, mỗi ngày tôi quét tước phòng đọc sách đều có thể nhìn thấy cô ấy mà?
Cô ấy ở trong tiệm sách?
- Rốt cuộc cô có ý gì?
Nếu như vong hồn của người phụ nữ ở trong tiệm sách, mắt của Châu Trạch anh bị mù hay sao, làm sao có thể không nhìn thấy?
- Thật đúng là trong tiệm sách, mỗi ngày người ta quét tước giá sách, có một loạt tiểu thuyết huyền nghi vô cùng khủng bố, người ta đã nhìn thấy tên của cô ấy đó.
- Cô ấy tên Trương Điềm Quyển, bút danh lại càng khôi hài, tên Thâm Khuê Nhị Tẩu.
- Ông chủ, mỗi lần tôi quét tước giá sách nhìn thấy quyển tiểu thuyết này, người ta lại cười đến bụng vô cùng đau nhức.
- Thâm Khuê Nhị Tẩu là em gái anh... - Châu Trạch nhìn Trương Yến Phong: - Không đúng, là Trương Điềm Quyển, đúng... ...
- Là tên của em gái tôi.
Châu Trạch gật đầu, hỏi: - Oanh Oanh, sách của cô ấy tên gì?
Lúc trước Trương Yến Phong có nói qua, bình thường em gái của anh ta ở nhà chăm sóc hai đứa bé, đồng thời viết tiểu thuyết. Nhưng Châu Trạch lại không nghĩ tới cô ấy là người từng xuất bản sách.
- Tên sách à…
- Tên.
-


Tôi Yêu Nhà Của Tôi


.
Bạn cần đăng nhập để bình luận