Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1783: Con người, sẽ thay đổi (2)

Chuyện này quả thực là càng khiến cho Châu Trạch có chút không thể tiếp nhận được hơn cả chuyện Thiết hàm hàm bị Hoàng Đế dùng đồ ăn câu đi lúc ban đầu.
Huống chi, anh lại còn biết, sau này, thế nhưng một kiếm của Hoàng Đế giáng xuống, thế gian đã không còn tiên nữa.
- Khí... vận...
Doanh câu đứng ở bên cạnh Châu Trạch mở miệng nói.
- Khí… vận… Nhân… chủ…
- Cái thứ đó, thực sự có thể lợi hại đến như vậy?
Doanh câu gật đầu một cái.
Châu Trạch thì lắc đầu một cái, thật ra thì, cho dù là người đàn ông râu tóc dài bị ma tướng áp chế đến không cùng như vậy, thế nhưng vẫn không hề hoảng một chút nào.
Giống như bạn đang xem một bộ phim, đã từng bị spoil hết kết cục từ sớm rồi, cho nên, bất luận toàn bộ quá trình có kích thích và gay cấn đến đâu, bạn cũng có thể biết rõ ràng là người đó sẽ không chết, còn biết được sau đó anh ra sẽ làm gì như thế nào, cho nên cũng không còn cảm giác khẩn trương gì đó nữa.
Huống chi.
Đây là khung cảnh mà Doanh câu tạo nên.
Châu Trạch liếc mắt nhìn Doanh câu ở bên cạnh một cái.
Giọng nói mang theo chút nhạo báng nói:
- Tiếp đó, có phải là anh sẽ lên sân khấu tỏa sáng hay không?
Chưa nói tới anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng đầu não phe mình thân đã bị vùi vào trận địch, đang cực kì nguy cấp, tiếp sau đó, phải xuất hiện một màn anh hùng ra sân, ngăn cơn sóng dữ đi!
Nếu không.
Anh đang nhớ đến ai chứ?
Đúng như dự đoán, đúng lúc ông chủ Châu vừa dứt lời, một ngọn lửa màu đen cuốn tới từ sau lưng.
Ông chủ Châu đưa bàn tay nhỏ của mình lên, vỗ một cái:
- Đùng đùng!
- Ừm, hiệu ứng đặc biệt chào sân đạt điểm tuyệt đối.
Ngọn lửa màu đen trực tiếp đánh thẳng lên người ma tướng, thân thể cao lớn của ma tướng bị đánh bay ngã ở trên mặt đất.
Ngay sau đó.
Ngọn lửa tiêu tán.
Để lộ ra bóng dáng của người đàn ông ở bên trong.
Đôi mắt của ông chủ Châu theo bản năng mà mở to lên một phen.
Trên người Doanh câu mặc một bộ áo giáp màu đen, trên áo giáp điêu khắc một trận pháp, là loại khiến cho ông chủ Châu - một người ngoài nghề trong phương diện trận pháp – không hiểu gì, trong tay anh ấy cầm một trường đao có nhiều lỗ hổng.
Nói thật.
Hình tượng ra sân lần này, thật sự là tốt hơn rất nhiều so với “Nhân sinh nếu như chỉ là lần đầu gặp gỡ”* trước đó.
(*câu này mang hàm nghĩa là “nếu như thời gian có thể dừng lại ở giây phút đầu tiên ta gặp nhau”, ý chỉ việc gặp nhau và lãng quên nhau, không còn sau đó nữa, câu này vốn là 1 câu mang hàm nghĩa tang thương nhưng ở đây được dùng châm biếm hình tượng Doanh câu)
Ban đầu, khi Doanh câu ở trong cảnh tượng trước đó, thật sự chính là một tên Thổ hàm hàm*.
(*Thiết hàm hàm chỉ ngu ngốc cứng đầu kiểu đáng yêu, Thổ hàm hàm chỉ vừa quê mùa vừa ngốc)
Trong khung cảnh lần này, ngay khi Doanh câu vừa ra sân, chính là tiêu điểm của toàn trường, bất luận là trên phương diện khí chất hay trên mặt hình tượng, thật sự không có gì có thể chê trách!
Nhất là sau đó, lúc vị ma tướng kia lại xông lên lần nữa, lúc Doanh câu trực tiếp dùng một tay bắt lấy chiếc rìu khổng lồ của đối phương - thứ còn lớn hơn thân thể của anh ấy gấp mấy lần, toàn bộ chiến trường, dường như cũng vì vậy mà ngưng lại.
Ngay sau đó.
Doanh câu một tay bắt lấy binh khí của đối phương.
Một đao đâm ra ngoài.
Lúc trước, vị ma tướng Cửu Lê này – kẻ lúc trước còn hung hãn tàn nhẫn thiếu chút nữa mà đầy Hoàng Đế vào đường cùng – trực tiếp bị xuyên thủng, ngọn lửa kinh khủng khiến da đầu người ta tê dại theo trường đao mà cuốn tới, điên cuồng thiêu đốt thân thể và linh hồn của đối phương.
Thật sự đối mặt chính diện một phen, một chiêu, trực tiếp giây sát đối phương, không lắm lời với mày thêm một câu nào, cũng không có loại tình tiết đại chiến ba trăm hiệp gì đó.
Sau khi chém tướng.
Doanh câu đâm trường đao của mình găm sâu xuống mặt đất.
Đứng ở trước người của Hoàng Đế.
Phát ra một tiếng gầm thét!
Cùng lúc đó.
Từ các hướng chung quanh, cũng truyền đến tiếng kèn lệnh và tiếng gào giết, viện binh đã đến, man binh của Cửu Lê ở đây, đoán chừng bởi vì sự xuất hiện của Doanh câu khiến cho mất hết nhuệ khí, trực tiếp bắt đầu tháo lui.
- Lợi hại.
Đây là lời thật lòng của ông chủ Châu, cũng không sợ Doanh câu kiêu ngạo.
Nếu như có thể mà nói, trực tiếp xóa bỏ Doanh câu trong khung cảnh xuất hiện đầu tiên, trực tiếp coi đây là lần đầu tiên Doanh câu ra sân, vậy thì thực sự là hoàn toàn hoàn mỹ.
Oán hận nha, căm thù nha.
Ông chủ Châu cảm thấy bản thân thực sự không bỏ được đoạn lịch sử đen tối bởi vì muốn ăn thức ăn mới lựa chọn đi theo Hoàng Đế.
Cảm giác giống như thể người hâm mộ bỗng nhiên biết được thần tượng mà mình yêu đến chết đi sống lại, thế mà lại từng đến tiệm cắt tóc trên đường để tìm đại muội tử, hơn nữa còn là loại khẩu vị mà lão đạo yêu thích nữa chứ.
Cũng may, không bao lâu nữa thì Hiêm Viên kiếm cũng chém xuống rồi, mình cũng không cần rối rắm quá lâu.
- Xi... Vưu… không… ở… đây…
- Anh còn biết hàm súc sao?
Lời này, nói một cách hàm súc mà nói, chính là lúc ấy Xi Vưu không ở đó, cho nên anh ấy mới có thể chém rau cắt dưa, là may mắn.
Nếu nói lộ liễu một chút, ý chính là, toàn bộ Cửu Lê, ngoại trừ Xi Vưu, những người còn lại, không phải là người mà Doanh câu tôi đây nhằm vào, đều là rác rưởi.
Chẳng qua là, tiếp sau đó, hành động của Doanh câu, lại khiến cho ông chủ Châu có chút không nói nên lời.
Đầu tiên.
Sau khi chiến cuộc đã định.
Doanh câu chống đao, xoay người.
Hoàng Đế hẳn là đã bị thương, còn nằm trên mặt đất.
Doanh câu cứ như vậy.
Đạp Hoàng Đế một cái.
Đúng vậy.
Không nhìn lầm.
Chính là đi lên đạp cho một cước.
Có lẽ, có một điểm hơi tốt một chút, chính là, so với lúc đạp Nửa gương mặt trước đó, nhẹ hơn một chút rồi đi.
Nhưng một cước này vẫn đạp cho Hoàng Đế ngã lộn mèo, giống như là đang làm bánh rán ngũ cốc vậy.
Ông chủ Châu sờ chóp mũi của mình một cái:
- Chết... rồi sao?
Ngay sau đó.
Doanh câu dùng đầu đao chọc chọc Hoàng Đế khôi giáp, giống như là đang quan sát Hoàng Đế rốt cuộc có hay không băng hà.
Ông chủ Châu theo bản năng bắt đầu cắn móng tay trên ngón tay của mình.
Hoàng Đế khó khăn mà lật người của mình lại, bên cạnh còn có một người lính tiến tới đỡ Hoàng Đế lên.
- Cảm… cảm ơn anh nhiều…
Bạn cần đăng nhập để bình luận