Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1728: Nhân gian, nợ tôi một ngàn năm! (1)

Loại cảm giác này, khó mà thực sự giải bày với người khác được, rất giống với việc tro cốt trộn cơm cách đây mấy năm vậy.
Này, tôi rất đau lòng.
Tại sao lại đau lòng?
Người bạn của tôi đã trở thành tiên rồi, đã rời xa tôi rồi, tôi rất đau lòng.
Vào trong tai người khác, có lẽ sẽ nghe ra thành, chẳng qua là bạn đang khoe khoang đi.
Ông chủ Châu cũng muốn suy nghĩ theo phương diện này, dù sao đây cũng là lựa chọn của lão Trương, trước đó chính bản thân lão Trương cũng chính miệng nói, rằng anh ấy rất thích loại cảm giác này.
Nhưng sự thực là, nếu không phải bởi vì anh bị Bồ tát ngăn cản, căn bản là lão Trương cũng không cần phải đối mặt với sự lựa chọn này.
- Đau… lòng… quá…
Giọng nói của Doanh câu, chậm rãi vang lên từ nơi đáy lòng.
- Đã chịu đi ra rồi sao?
Châu Trạch theo bản năng sờ túi một cái, lại tiếp tục nhìn về phía tủ đầu giường một phen, phát hiện ra thuốc lá đã bị lão đạo hút xong từ sớm rồi.
- Đã… quen… rồi…
- Anh quen rồi sao?
- Ừm...
- Hiếm thấy nghe được anh nói lời an ủi người khác một lần.
- Ha… ha…
- Sao lại cảm thấy, tâm trạng của anh, có chút không tốt?
- Sắp… đến… lượt… chúng… ta… rồi…
Có thể đoán được, nếu không phải trong khoảng thời gian Hiên Viên kiếm sắp chém Bồ tát rồi, thì Bồ tát cũng sẽ không trả cái giá lớn như vậy để hoàn dương đi tìm lão đạo.
Đương nhiên, lời này cũng có thể đổi một phương thức khác để hiểu, là nếu không phải ngày đó đã đến gần, thì có lẽ Bồ tát vẫn không thể phát hiện ra bản thân lại mắc vào cái bẫy của đời cuối cùng từ sớm như vậy.
Chẳng qua là, theo việc Hiên Viên kiếm đến cửa từng nhà tra đồng hồ nước.
Cuối cùng.
Cũng đến lượt nhà mình rồi.
- Sợ sao?
- Ha… ha…
- Nếu như anh cứ nói chuyện như vậy, thế nhưng sẽ nói đến chết câu chuyện luôn đấy, nhất là khi nói chuyện phiếm vào buổi tối như vậy, những kẻ thích chỉ đáp lại hai chữ “ha ha” như thế, đều rất thiếu đòn.
- Không… quan… trọng…
- Tôi cũng không thể quá tiêu cực được, đúng rồi, tôi vẫn luôn rất tò mò, các người, từng người đều chờ Hiên Viên kiếm tới cửa chém chết mình, lại không biết đoàn kết lại cùng nhau thử kéo thanh Hiên Viên kiếm đó xuống sao?
Từng người một đều suy tính cẩn thận, nghĩ đủ phương pháp mà tránh né, không thì cũng không tránh được bi thương mà trúng một kiếm sau đó xong đời.
Giải Trãi như thế, Phủ Quân đời cuối cùng cũng như thế, nhắc tới, đều là những đại nhân vật đầu đội trời, nhưng ở trước mặt Hiên Viên kiếm, không khác gì những con dê con đang chờ bị làm thịt chỉ biết cắm đầu chạy trốn vậy.
- Tiên… vương… năm… đó… cũng… nghĩ… như… vậy…
- Tuyệt vọng đến như vậy sao?
Ông chủ Châu có chút hiểu được, nếu như thật sự có cơ hội cho dù chỉ là một chút khả năng có thể lật ngược tình thế mà nói, những đại nhân vật kia, không thể nào không biết được.
Nhưng mà, chỉnh bởi vì không nhìn thấy chút hy vọng nào để đối mặt trực diện, cho nên từng người mới phải vắt hết óc trốn tránh tìm hy vọng sống sót.
Tương tự như vậy, cho dù là con số lớn hơn nữa, chỉ cần nhân với số không, kết quả cuối cùng, vẫn chỉ là không mà thôi.
- Anh ta… tỉnh… rồi…
- Người nào? Anh đang nói đến ai chứ?
Trong một chốc lát, Châu Trạch lai liên tưởng ngay đến lão Trương có thể hóa thân thành Giải Trãi, dò xét mà hỏi:
- Nửa gương mặt?
Người đẹp trai nhất trong làng chó sao?
- Ừm...
- Không phải anh dự định bắt anh ta làm quỷ thế mạng cho anh đấy chứ?
Liên tưởng đến lão đạo cùng với Bồ tát Châu Trạch cảm thấy, con đường cũ này, dường như có thể đi được.
- Anh ta…
- Anh ta làm sao?
- Không... xứng...
...
Cơ thể của Đế Thính, đã khô quắt đi, mà cơ thể của Giải Trãi, cũng đã tiêu tán được tương đối rồi.
Cuối cùng.
Đế Thính không ngăn cản được.
Cơ thể cùng với linh hồn của nó, trong cuộc đấu sức với Giải Trãi, đang dần tiến về phía tan vỡ.
Lão đạo ở bên kia đang siết chặt nắm tay, đáng tiếc trên tay không có vũ cầu, nếu không lão đạo thật sự có thể nhảy cẫng lên lộ cả bắp đùi để cổ vũ cho Giải Trãi cố lên, nhân tiện để lộ ra ** ở bên dưới đạo bào của mình đi.
Đế Thính tiêu tán, khiến cho trên con đường tấn công của Giải Trãi, không có trở ngại gì.
Giải Trãi xông tới trước mặt Bồ tát, Bồ tát vẫn đưa một tay nắm lấy mặt nạ của mình như trước.
Vẫn không thả xuống.
- Ầm!
Cơ thể của Bồ tát bị Giải Trãi hất lên cao.
Lực trùng kích kinh khủng ập tới.
Từng luồng kim quang, từ trên người Bồ tát lan tràn ra ngoài, điều mà hiện tại ông ta đang tiếp nhận, chính là cục diện giống y như đúc điều mà Đế Thính đã phải chịu trước đó.
- Hô!
Lão đạo trợn trừng mắt.
Nhanh.
Sắp rồi.
Sắp đến rồi!
Nhưng mà.
Đúng lúc này.
Cơ thể của Giải Trãi,
Một tiếng “phanh” thanh thúy.
Phần cơ thể trong suốt còn sót lại cuối cùng.
Vào lúc này cũng hoàn toàn hóa thành một điểm ánh sao, bắt đầu bay về phía bầu trời.
Giải Trãi.
Lão Trương.
Lên trời rồi.
Châu Trạch ngẩng đầu, đưa mắt nhìn lão Trương phi thăng.
Lão đạo thì đang hoàn toàn trợn trừng mắt, bởi vì Bồ tát – người đang ngã ở trên mặt đất ở bên kia, mặc dù cà sa rách rưới, mặc dù nhục thân bị thương nặng, mặc dù đủ loại thuộc tính tiêu cực đều đang cộng dồn vào, nhưng ông ta cũng vẫn chưa chết!
Hơn nữa.
Tay của Bồ tát.
Vẫn còn đang sống chết siết chặt lất mặt nạ của mình!
Hoàn toàn con mẹ nó xong đời, xong đời rồi.
Lão đạo liếm môi một cái, chỉ thiếu chút nữa thôi, chỉ thiếu chút nữa thôi mà, nếu như Giải Trãi có thể kiên trì thêm được mười mấy giây đồng hồ, thì có lẽ trên cõi đời này, đã không còn Địa Tạng nữa rồi!
Vào lúc này, lão đạo chỉ có thể quăng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Châu Trạch.
Điều khiến ông ta câm nín là.
Châu Trạch vẫn còn trong mắt hàm chứa bi thương, đang tiễn đưa người bạn.
Lúc này, Phủ Quân đời cuối cùng thật sự có một loại xung động muốn hộc máu, ông ta thực sự không hiểu được, một người một chó ở đối diện kia, đến cùng là đang chơi theo phong cách gì vậy?
Toàn bộ chuyến đi, dường như bọn họ vẫn chỉ đang làm một khán giả, nhất là cái loại thái độ thờ ơ kia, đơn giản là không thể tin được.
Nhưng đến lúc này, lão đạo không thể từ bỏ được, càng không thể nào nói lời ác độc rồi trở mặt được, chỉ có thể nói:
- Anh trai à, tôi đây trên người vẫn còn mấy lạng thịt, nếu không anh xem thử, đều ăn hết được không, chừa lại cho tôi chút xương vụn là được rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận