Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1527: Trừng ác dương thiện (2)

Lão đạo nghe những chuyện này, còn đều cảm thấy, mặc dù kết quả có chút quá bạo lực, nhưng xuất phát điểm, dường như cũng đều là tốt, ông ta không tán thành, nhưng chung quy vẫn có thể hiểu được.
Châu Trạch thì đang suy nghĩ vị “ngài ấy” kia, nó giúp làm những chuyện này, là vì cái gì?
Nhất định là có một mục đích, không thể nào chỉ đơn thuần là làm việc tốt mà không để lại tên tuổi được, nếu không, sau khi phát hiện anh cũng không cần trực tiếp dứt khoát chạy trốn như vậy.
Hơn nữa.
Anh.
Có dọa người đến như vậy sao?
- Còn nữa không?
Châu Trạch lặng lẽ rút ra một điếu thuốc, cũng đưa cho lão đạo một điếu, ngược lại người này ngay cả bệnh ung thư cũng có thể vượt qua được, hút thuốc thì cứ hút thuốc đi.
Đời trước ở bệnh viện, nói thật, bạn đi nói với những ông già bày tám chục tuổi kia về chuyện ăn kiêng gì đó, không thể hút thuốc không thể uống rượu gì đó, thật đúng là vô nghĩa.
Coi như chữa trị được cũng không thể sống thêm được bao lâu nữa, chẳng phải nên hút thì cứ hút nên uống thì cứ uống một chút, vui vẻ thoải mái mà trôi qua hết chút thời gian cuối cùng của đời người sao.
Lão đạo nhận thuốc lá, ân cần cầm bật lửa châm điếu thuốc cho ông chủ nhà mình.
- Còn có… còn có… còn có cha của vợ tôi, lúc trước đi theo tôi đòi ba mươi vạn tiền sính lễ.
- Ông ta điên rồi sao, đây là bán con gái đi, nào có người cha như vậy chứ?
- Chỉ muốn tiền, chỉ muốn tiền, không hề cân nhắc chút nào đến hạnh phúc của con gái.
- Tôi nói cho Thành Hoàng gia.
- Ha ha ha ha…
Người đàn ông bỗng nhiên nở nụ cười.
Giống như là một người đang nói mơ, nói đến chuyện mà bản thân thích nhất, tinh thần cũng bắt đầu trở nên phấn khích hơn vậy,
- Sau đó, ngày hôm sau, trên đường cha cô ấy đến cửa thì đã bị xe tải đè chết, ha ha ha…
- Rốt cuộc thì vợ tôi cũng kết hôn với tôi rồi, tiền bồi thường do cha cô ấy chết còn bị tôi dùng để trùng tu lại căn nhà của mình, ha ha ha…

- Em đi đi, em mau đi đi!
- Em không đi, em sẽ không tách khỏi anh đâu, em không đi, em muốn ở bên cạnh anh!
- Đừng để ý tới anh, em mau đi đi mà!
- Không, em không đi, đời này kiếp này, kiếp sau kiếp sau nữa em cũng sẽ không bao giờ rời khỏi anh đâu, sinh sinh tử tử, em cũng đều muốn ở bên cạnh anh, vĩnh viễn ở bên nhau!
- Em đi mau, nghe ạm, đi mau…
Luật sư An đi vào tiệm sách.
Nhìn thấy Lâm Khả và thằng bé trai đang ngồi bên cạnh nhau cùng xem phim chiếu trên TV .
Luật sư An sửng sốt một phen:
- Loại phim truyền hình thiểu năng như vậy mà hai người cũng xem nổi sao?
Lâm Khả lắc đầu một cái, thằng bé trai từ chối cho ý kiến.
Luật sư An nhún vai một cái, tự nhủ:
- Cho nên, tình yêu thực sự sẽ khiến cho chỉ số thông minh của người ta hạ thấp xuống đi.
Đi tới trước tủ lạnh ở bên cạnh quầy bar, lấy ra ly cà phê siêu khủng mà mỗi sáng sớm Oanh Oanh đều đã pha sau đó để lạnh cho anh ta.
Ừng ực ừng ực ừng ực…
+1 +1 +1 +1 +1…
Ngày mùa hè, mới vừa đi dưới trời nắng chang chang về, chuyện còn thoải mái hơn so với việc được uống Sprite ướp lạnh, đại khái chính là uống cái này đi.
Hít sâu một hơi, cũng không cần phải nghỉ ngơi.
Hai vị “người nhỏ quỷ to” ở bên cạnh tiếp tục rải thức ăn cho chó đã sớm quá thời gian sử dụng
Trong TV lớn ở sau lưng vẫn đang tiếp tục chiếu bộ phim truyền hình ngôn tình não tàn.
Luật sư An thì đang lấy quyển sổ cầm tay của mình ra, lại mở bản đồ Thông Thành ra,trải rộng ra.
Trong quyển sổ cầm tay có kẹp một tấm bùa rất lớn, bên trên có hơn mười khế ước linh hồn đã được ký kết.
Tuy nói trước khi Phùng Tứ rời đi, luật sư An cũng đã cùng anh ta ràng buộc cố định hết những tiểu thần thổ địa vừa mới được ấp ủ trong những năm gần đây của Thông Thành, nhưng chắc chắn vẫn còn có cá lọt lưới.
Gần đây, luật sư An đã tập trung chú ý trong chuyện kiểm tra cá lọt lưới.
Phim truyền hình kết thúc, bắt đầu chiếu quảng cáo.
Tiểu loli đi tới bên cạnh luật sư An, cô ta cũng biết rõ luật sư An đang làm gì chuyện, hỏi:
- Anh nói xem, làm quỷ sai so với làm thổ địa gia, rốt cuộc thì chuyện nào có tiền đồ hơn chứ?
Luật sư An cười một tiếng, cũng không ngẩng đầu lên mà trả lời:
- Sao vậy, cô muốn nhảy việc à?
- Chỉ là hỏi một chút mà thôi.
- Chuyện này không thể nào so sánh được, muốn làm thổ địa gia còn phải xem sắc trời, cũng không chắc chắn được.
- Câu này của anh giống như là làm quỷ sai thì không cần nhìn mặt vậy.
- Đều nói thi vào trường đại học là thiên quân vạn mã đi qua cầu độc mộc, cạnh tranh để làm quỷ sai có thể còn lớn hơn so với thi vào trường đại học đó.
Luật sư An nghe lời này, suy nghĩ một chút, cũng gật đầu một cái.
Nói:
- Nói cũng phải.
Hơn nữa, đối với chuyện này, luật sư An lại càng hiểu rõ ràng hơn, xem Phùng Tứ người ta đi, hiện tại không phải là dựa vào gương mặt đó mà ăn sung mặc sướng ở âm ti sao?
Không đúng, chuyện này phải gọi là đã thành công đánh vào nội bộ của phe địch!
- Ha, cô nói chuyện này tôi mới nhớ, ngày hôm nay là ngày thi đại học đúng không?
- Ngữ văn và làm văn đều ra rồi. - Tiểu loli lấy điện thoại di động ra thì thầm:
- Mọi vật đều có tính chất riêng của nó, nước thì nhạt, muối thì mặn. Nước cho vào nước thì vẫn là nước, muối cho thêm muối thì vẫn là… thứ như muối, những chuyện khác cũng vậy, con người cũng vậy.
- Ngược lại nghe cũng rất ra vẻ đấy, nhưng đề tài này thích hợp để cho người bốn năm mươi tuổi viết hơn, ngoại trừ số ít người có quá khứ đặc thù, tuổi tác mới bao lớn, làm sao có thể viết ra dáng vẻ được.
- Đúng rồi, có nhớ cô đã từng nói khi đó cô là thủ khoa thi vào trường đại học đúng không?
- Coi là vậy đi. - Tiểu loli gật đầu một cái.
- Có tiền đồ nha.
- Cảm ơn.
- Sau khi có tiền đồ thì lại đi lên con đường tham ô tài sản của quốc doanh?
- Đúng thật là người bình thường không có được bản lĩnh này. – Người của tiểu loli hơi dựa lên trên quầy bar một chút, giống như là đã rơi vào trong một loại tưởng niệm nào đó, không kìm lòng được mà nói:
- Thật ra thì, bây giờ suy nghĩ một chút, loại như tôi đây, thật ra thì cũng không thật sự gọi là có bản lĩnh.
- Ồ, còn có ai chơi đến lợi hại hơn cô nữa sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận