Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1771: Ông đã chết (

Mặc dù trên người cũng bị ướt không ít, nhưng Châu Trạch vẫn lựa chọn tiếp tục tiến về phía trước, Oanh Oanh tiếp tục theo ở phía sau.
Châu Trạch cảm thấy.
Tốt nhất là anh tiếp tục đi, Hiên Viên kiếm liền tới thật đi, bởi vì trái tim của anh, đã sớm bị ám chỉ vô số lần của thanh Hiên Viên kiếm này chơi đùa chơi đùa đến vô cùng phiền não rồi.
Có thể giày vò được Cá mặn – người mà có mục tiêu cả đời chẳng qua chỉ là phơi nắng uống cà phê này.
Giày vò đến mức hận không thể hét lên “Mau lại đây đi, cùng lắm thì hai mươi năm sau lại là một trang hảo hán”.
Chuyện này cũng đủ có thể thấy được rốt cuộc Hiên Viên kiếm này là một tiểu yêu tinh làm mệt người đến thế nào rồi.
Vừa đúng lúc.
Trước mặt chào đón một cố nhân.
Đạo bào của của lão đạo cũng bị nước mưa thấm ướt.
Thật ra thì.
Nếu là ông ta muốn.
Không chỉ trận mưa to này, cho dù là bơi một vòng ở nơi hai vạn dặm dưới đáy biển, cũng có thể cả người vẫn khô ráo như trước.
Có lẽ, vào ngày hôm nay, vào lúc này, người muốn dầm mưa, để cho bản thân yên tĩnh một chút, quả thật không chỉ có một mình ông chủ Châu.
Thời điểm hai người còn cách nhau mười mét.
Châu Trạch lên tiếng:
- Trở về rồi sao?
Lão đạo gật đầu một cái:
- Trở về rồi.
Ngay sau đó.
Lão đạo lại nói:
- Đi rồi sao?
Châu Trạch gật đầu một cái:
- Đi rồi.
Trong lúc trao đổi, hai bên cũng không hề dừng bước.
Gặp nhau, cắt nhau, rồi lại bỏ qua nhau.
Lão đạo muốn về tiệm sách tiếp tục xem bức họa của mình.
Ông chủ Châu muốn tiếp tục việc đi lang thang của mình.
Thẳng đến lúc khoảng cách của hai người, đã kéo dài đến mức không thể nào nhìn thấy nhau trong đêm mưa này.
Lão đạo mới ngừng bước.
Ông ta nhìn thấy, ở trong màn mưa ở phía trước, có một người phụ nữ cầm một chiếc ô đỏ đi tới.
Dù màu đỏ, nhưng váy ở trên người người phụ nữ này, lại là màu trắng.
Giày cao gót màu trắng, da thịt trắng nõn.
Lộ ra một loại thanh thuần và xinh đẹp thuộc về thiếu nữ.
Nguyên nhân lão đạo dừng lại, cũng không phải là để thưởng thức cái đẹp.
Tuy nói khẩu vị của Phủ Quân đời cuối cùng không nặng như vị lão đạo thực sự kia, thế nhưng từ lâu đã vượt ra khỏi cấp độ khẩu vị cấp thấp rồi đi.
Luật sư An ban đầu – khi còn chưa là Bình Đẳng Vương – cũng đã từng trêu chọc, đoán chừng đời cuối cùng không thích phụ nữ, thích Hầu Tử đi.
Loại trình độ thưởng thức cái đẹp thế này, không chỉ đã thoát khỏi sự ràng buộc của tuổi tác, cũng phá vỡ sự ngăn cách của giống loài rồi đi.
Thậm chí, nói không chừng còn thích Hầu Tử đực, chuyện này lại càng là vượt qua khoảng cách giới tính rồi đi.
Đương nhiên, những lời này, Bình Đẳng Vương An ngày hôm nay tuyệt đối không nói lại lần nào nữa, ai dám nói, thì anh ta giết kẻ đó, chiến đấu vì danh dự của Phủ Quân đại nhân!
Người phụ nữ che dù đi đến trước mặt lão đạo.
Lão đạo bỗng nhiên mở miệng nói:
- Không ra, còn có thể sống tạm bợ, vừa ra ngoài, cũng chỉ còn lại nửa hơi thở mà thôi.
Cô gái khẽ mỉm cười, nói:
- Ngược lại, sau anh ấy, cũng lập tức đến lượt tôi.
Lão đạo gật đầu một cái, như thể là thấy lời đối phương nói rất có đạo lý, nhưng rốt cuộc thì đàn ông vẫn thích thể hiện mình với phụ nữ, đạo lý giống như việc đười ươi đực rất thích đập vào lồng ngực của mình trong lúc tán tỉnh vậy.
- Thanh kiếm của cha cô, hình như không đủ sắc bén, không thể đánh chết tôi nha.
Thiếu nữ khẽ nâng cằm lên.
Nói:
- Vì sao tôi cảm thấy, ông đã chết?

Nước mưa, không ngừng trút xuống chung quanh, chúng từ trên trời cao rơi xuống đập vào trên chiếc dù màu đỏ của cô gái, rồi lại rơi xuống từ bốn phía chung quanh tán dù, tạo thành một tấm rèm mưa.
Cô gái bên dưới chiếc dù, cười tươi như hoa.
Phụ nữ thông minh, có lẽ chỉ có khi đối mặt với người đàn ông mà mình thích mới có thể trở nên ngu ngốc.
Rất hiển nhiên, lão đạo ở trước mắt, tuyệt đối không có cái số này.
Mà đối mặt với lời phản kích của cô gái.
Lão đạo cũng chỉ cười cười.
Cúi đầu xuống.
Đế giày bước lên trên vũng nước, làm bắn lên không ít nước.
- Cô cần gì phải đến? - Lão đạo hỏi.
Cô gái không trả lời.
- Xem ra, cha của cô thật sự chuẩn bị đại nghĩa diệt thân rồi sao?
Cô gái vẫn không trả lời như trước.
Lão đạo gãi gãi mái tóc sớm đã bị ướt của mình, cất bước, tiếp tục tiến về phía trước.
Cô gái vẫn tiếp tục che dù, đi về hướng mà mình muốn đi.
Khoảng cách của hai bên còn chưa kéo dài được bao xa.
Thì lão đạo đã dừng bước, khoát tay một cái nói:
- Cô rất hiểu anh ta?
Thiếu nữ dừng bước.
Thành thật mà nói.
Cô ta cũng không tính là hiểu về anh ấy.
Nếu thật sự hiểu được anh ấy.
Cũng không cũng không đến mức trước sau hai lần đều bị người đàn ông kia tàn nhẫn hất ra.
Đến cuối cùng.
Rơi vào kết cục, sau khi bản thân bước ra từ nơi an nghỉ ngàn thu của mình, thì trên sinh mệnh cũng đã bị dán nhãn đếm ngược.
Bất luận là lần trước khi ở núi Nga Mi, hay là trước đó khi ở cửa của tiệm sách, hai lần cô ta đến, thật ra thì đều thua cả, không chỉ là thua, còn bị hao tổn nghiêm trọng.
Mỗi một lần, đều khiến cho bản thân để lại hơn phân nửa ở nơi này.
Liên tiếp để lại mấy lần, cũng sắp khiến cho bản thân không còn nữa rồi.
Nhưng, cũng may, ngược lại thì thời gian của cô ta cũng không còn nhiều nữa rồi.
Thanh kiếm kia, đã treo ở trước mắt người đàn ông kia rồi, thời gian hạ xuống, dứt khoát chính là tối nay hoặc là sáng ngày mai mà thôi.
Đoán chừng.
Trận mưa này, trận bão này.
Còn chưa kết thúc, vẫn còn chưa tan đi.
Thì thanh kiếm này.
Đã có thể rơi xuống rồi.
Người kế tiếp, cũng chính là cô ta, một việc khiến thời gian không còn nhiều cộng thêm một vấn đề khác khiến thời gian không còn nhiều nữa, không tới mức độ âm âm thành dương, thế nhưng rất nhiều chuyện, thật ra thì đều đã có thể nói là không cần để ý nữa.
- So với ông, thì hiểu hơn đi.
- Thực sự? – Trên mặt lão đạo xuất hiện nụ cười.
- Thực sự.
- Vậy cô nói xem, anh ta sẽ chết sao?
- Sẽ chết.
Cô gái không có chút do dự nào, trực tiếp trả lời.
Lão đạo giật giật đầu lưỡi, ông ta rất muốn lấy bản thân là ví dụ, nhưng đúng như lời cô gái nói trước đó vậy, ông ta, căn bản không tính là một ví dụ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận