Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 912: Chuẩn bị, hát! (1)

- Được, đây là thư giới thiệu, cùng với các chính sách ưu đãi của chúng tôi, tiên sinh xem qua trước một chút.
Lão đạo nhận lấy phần văn kiện này, làm bộ như dáng vẻ đang đọc rất nghiêm túc.
Thật ra, những điều kiện phía trên ngược lại không có gì, hơn nữa quả thật rất có lương tâm, cái loại “ra chín về mười ba” kia thật sự không có, hơn nữa rất nhiều phương diện còn là rất suy nghĩ vì khách hàng.
Nhà công ty vay trực tuyến này, thực sự có thể góp một mặt vào cờ thưởng “xí nghiệp lương tâm” rồi.
- Tiên sinh, nơi này còn có một phần tài liệu cần ngài điền một chút.
Ông chủ cầm một phần văn kiện khác đưa cho lão đạo, phía trên yêu cầu viết một ít tin tức cơ bản, dù sao cũng là hạng mục cho vay khoản tiền 300 vạn, quy trình cần thiết sẽ rất nhiều, cũng chắc chắn nhất định phải cẩn thận.
Lão đạo thả phần văn kiện xuống, cầm bút máy lên, ở phần họ tên kia, do dự một chút.
Phản ứng đầu tiên là muốn viết “Châu Trạch”.
Nhưng suy nghĩ như vậy có chút không tốt.
Cho nên viết xuống “An Bất Khởi”.
Sau đó là 1 bộ thông tin.
Cơ bản đều là viết mù.
Chờ sau khi viết xong, lão đạo đẩy tờ đơn đi một cái.
Ông chủ đứng dậy, bắt tay với lão đạo, tiếp tục nói:
- Chờ lát nữa tôi liền sắp xếp người đi cùng với ngài một chuyến, nếu như tiên sinh ngài cần dùng khoản vay gấp cứ nói.
- Được.
Lão đạo đứng lên, duỗi người.
Vì hóa giải lúng túng.
Làm bộ như trong lúc lơ đãng mà hỏi:
- Lại nói, nếu như có người nợ tiền không trả mà nói, các anh sẽ làm sao?
Tìm một công ty đòi nợ sao?
- Không trả nợ?
Ông chủ ngồi ở trên ghế sửng sốt một chút.
Sau đó cười một tiếng.
Chẳng qua là rất nhanh.
Nụ cười của anh ta đông cứng ở trên mặt.
Con mắt bắt đầu phiếm hồng.
Từng giọt huyết lệ từ trong hốc mắt nhỏ xuống.
Lẩm bẩm nói:
- Thiếu nợ trả tiền, thiên kinh địa nghĩa.
- Làm sao có thể không trả nợ được?
Bởi vì lão đạo đưa lưng về phía ông chủ, cho nên không nhìn thấy thay đổi bất thường của đối phương, còn tiếp tục nói dối:
- Vậy vạn nhất thực sự không có tiền thì sao đây, lấy gì trả?
Ông chủ từ từ ngẩng đầu.
Hai bên khóe miệng bắt đầu từ từ toét ra.
Hình thành một loại độ cong quỷ dị căn bản là người bình thường không thể làm được.
Ngập ngừng nói:
- Còn không được.
- Đành…
- Lấy mạng trả!
Lão đạo giật mình, quay đầu lại, nhìn về phía ông chủ trước đó vẫn còn tương đối nho nhã;
Đương nhiên, bộ dạng hiện tại của ông chủ này, thế nhưng so với “nho nhã lịch sự”, một chút quan hệ cũng không có.
Hốc mắt lõm xuống kia, máu tươi ồ ồ chảy ra kia, đường cong khóe miệng kinh khủng kia, tất cả mọi thứ, đều đang công khai.
Anh ta là một con quỷ!
Ngay từ đầu Lão đạo rất kinh hỉ.
Lão tìm được quỷ!
Sau đó kinh hỉ lập tức biến thành kinh hoảng.
Lão kinh hoàng khi tìm ra quỷ…
Khẩn trương, cảm xúc thúc đẩy, tay của lão đạo trở nên rất nhanh rất dứt khoát, trực tiếp đưa vào đũng quần của mình.
Ngắm siêu cấp đã chuẩn bị xong!
Hai tay ông chủ chợt đập lên bàn làm việc một cái.
Quát nhỏ:
- Có phải là mày cũng không muốn trả tiền lại hay không?
Lão đạo lấy lá bùa ra, nghễnh đầu, làm ra bộ dạng mình đầy chính nghĩa.
Mặt đầy khinh thường nói:
- Tôi trả!
Trong ánh mắt ông chủ lộ ra vẻ hoài nghi.
Trong tay xuất hiện 1 cái ví tiền.
Cái ví tiền này lão đạo có biết.
Màu đỏ sậm.
Là do một đại muội tử ở Thông Thành lúc chuẩn bị về nhà làm bà nội, đêm hôm trước ngày rửa tay gác kiếm, đưa cho lão.
- Ví tiền của tôi!
- Mày không phải họ An, mày họ Lục!
Ông chủ rút CMND từ trong ví tiền ra.
Lại cúi đầu nhìn tờ đơn mà Lão đạo vừa mới viết một chút.
- Mày muốn giựt nợ! Mày muốn lừa gạt tiền! Được lắm, lại có một kẻ muốn giựt nợ!
- Tôi không muốn, tôi không lừa gạt, tôi khá tốt, tôi thế nhưng vẫn luôn quyên góp tiền!
Nhưng bất kể giải thích như thế nào.
Vào lúc này đều là vô dụng cùng phí công mà thôi.
Ông chủ Châu đã từng thảo luận với luật sư An, nói như thế này, thật ra sự tồn tại của quỷ căn bản chính là chấp niệm, một khi chấp niệm buông xuống, phần lớn quỷ cũng sẽ tan thành mây khói hoặc là chính mình đi đến Hoàng Tuyền Lộ ở dưới Địa Ngục.
Mà cái loại quỷ sẽ điên cuồng giết người này, đều là chấp niệm quá nặng, đã vặn vẹo, những con quỷ lớn cấp bậc Quỷ Vương chân chính đó, bọn chúng ngược lại rất biết tính toán, sẽ không tùy ý làm bậy, bởi vì bọn chúng biết rằng, bất kể kẻ nào nhảy nhót vui mừng, kết cục quay đầu lại, đều sẽ rất thê thảm.
Hoặc là sẽ dẫn tới sự chú ý của người bảo vệ trật tự, tỷ như Âm Ti sẽ phái người lên để giải quyết, hoặc chính là một đạo sấm sét trực tiếp bổ xuống, sạch sẽ bớt chuyện.
Cho nên.
Ông chủ trước mắt bởi vì mấy câu trêu chọc của lão đạo mà lộ ra chân thân, biểu hiện ra sự tức giận, thậm chí lộ ra việc mình là quỷ, điều này cũng không có gì khó hiểu.
Huống chi.
Người kích động lại là lão đạo.
Vậy thì càng dễ hiểu.
Trong nháy mắt tay của ông chủ mọc dài ra, trực tiếp khóa lấy hai bả vai của lão đạo.
Lão đạo lấy lá bùa của mình ra, phía trên còn kèm theo mấy sợi lông mao bốc hơi nóng.
Trực tiếp dán vào trên cánh tay của ông chủ.
- Tê tê tê tê tê tê tê…
Trong nhất thời âm thanh nước sôi trào truyền tới.

Ngoài nhà, luật sư An dẫn đầu lao vào bên trong, mặc dù ở trong mắt anh ấy, con quỷ đó, ngoại trừ sẽ chạy trốn ra thì không còn khả năng gì khác, nhưng anh ấy vẫn không yên lòng để cho một mình lão đạo đối phó với nó.
Chạy bằng hai chân, dù sao cũng ổn hơn một chân, đúng không?
Lão Trương cũng muốn vọt vào, bởi vì anh ấy cũng đã nhìn ra, trong căn phòng ở lầu một ngay trước mặt chợt lóe chợt lóe, rõ ràng cho thấy đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng thấy Châu Trạch còn ngồi bất động ở đằng kia, anh ấy cũng cứ tiếp tục đứng ở nơi đó, trong đầu lại đem ba đại kỷ luật tám mục chú ý niệm lại một lần.
Anh ấy không thể không nghĩ tới có thể là luật sư An đang cố ý lừa gạt anh ấy, nhưng không có biện pháp nha, lão Trương khác cũng sẽ không làm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận