Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 992: Dịch trắng truy hung thủ! (1)

Châu Trạch lấy điện thoại di động ra, gọi đến điện thoại của Trương Yến Phong.
- Alo, lão Trương à, về vụ án giết người tối hôm qua đó, vụ án có liên quan đến tên bắt cóc đó, có tin tức gì không?
- Ông chủ, vụ án này không phải do dội chúng tôi phụ trách, vụ án rất rõ ràng, hiện đang trong giai đoạn truy bắt, hẳn là người đã ra khỏi Thông Thành rồi, bây giờ đang liên lạc với lực lượng cảnh sát ở các huyện thị lân cận tiến hành hợp tác cùng truy bắt.
- Chạy trốn theo hướng nào?
- Hướng bắc.
- Ừ, được rồi.
- Ông chủ, anh hỏi chuyện này làm gì, tôi…
- Tút tút tút…
Châu Trạch cúp điện thoại.
Nhìn về phía lão đạo.
- Người còn chưa bắt được đâu.
- Chuyện đó… chuyện đó… vậy chúng ta?
Lão đạo có chút khó tin, phải biết bình thường ông chủ sợ phiền toái nhất đấy.
Châu Trạch đi đến bên cạnh lão đạo, vỗ vai ông ấy một cái, nói:
- Tôi giúp ông bắt bọn họ, sao đây nhỉ? Báo thù cho Phương Hạnh của ông.
- Bắt được, sau đó thì sao?
Lão đạo bỗng nhiên hỏi.
Châu Trạch bật người dậy.
Đưa ngón út ra.
Móc móc lỗ tai.
Sau đó đặt ở mép.
Thổi thổi,
- Lão đạo à.
- Sao ạ, ông chủ?
- Dường như ông đã quên mất một chuyện.
- Chuyện gì?
- Tôi không phải là một người, tôi là quỷ, có lẽ, ngay cả bản thân của tôi cũng đã quên, thật ra thì tôi có thể không nói đến quy tắc.

- Như thế này là không về ăn cơm sao?
Lão Hứa có chút bất đắc dĩ nhìn một bàn đồ ăn, chỉ có cô gái da đen ngồi ở bên cạnh đang ăn ngấu nghiến.
Hiện tại khẩu vị của cô ấy siêu cấp tốt, vừa ăn còn vừa khen tay nghề của lão Hứa lại tiến bộ rồi.
Hứa Thanh Lãng chỉ ngồi ở bên cạnh, ung dung thong thả uống canh, đồng thời nói với Oanh Oanh:
- Người đã không ăn, còn Hầu Tử đâu?
- Cũng không thấy Hầu Tử nha.
Oanh Oanh ngồi ở phía sau quầy bar tiếp tục nghiên cứu công thức nấu ăn,
- Vừa rồi tôi thấy Hầu Tử nhận một cuộc điện thoại xong, lập tức chạy ra ngoài.
- Được rồi, người không ăn, súc sinh cũng không ăn.
Lão Hứa nhún vai một cái.
Chỉ chỉ cả bàn đồ ăn trước mặt mà nói:
- Oanh Oanh à, chờ lát nữa bưng đến cách vách cho đám người Phương Phương đi đi.
- Được.
Oanh Oanh thả công thức nấu ăn xuống.
Mặt lộ vẻ chờ mong.
Mỗi lần đến tiệm thuốc ở cách vách, nghe bọn họ gọi bà chủ.
Đối với Oanh Oanh mà nói, chính là một loại hưởng thụ cực kì tuyệt vời.
- Lần sau trước khi ăn cơm, còn phải gọi điện thoại cho từng người, hỏi bọn họ có ai về ăn cơm hay không?
- Làm một bàn đồ ăn lớn.
- Đến giờ cơm lại không còn bóng dáng người nào.
Hứa Thanh Lãng tức giận.
So sánh với việc cực khổ làm cơm.
Cực khổ làm cơm mà lại không có người ăn.
Mới là đả kích lớn nhất.
- Sao có thể nha, Hứa sư phụ, tiệm sách này, bỏ ai, cũng thể bỏ được ngài nha.
Oanh Oanh lập tức lại gần, nhẹ nhàng nói lời ôn như với lão Hứa.
Hứa Thanh Lãng nghe vậy, cười lắc đầu một cái, đứng dậy, đi lên trên lầu.
Oanh Oanh khẽ cắn răng.
Trợn mắt với bóng lưng của Hứa Thanh Lãng.
Hừ.
Cho anh đắc ý.
Chờ lão nương học được cách nấu cơm, anh liền có thể đến chỗ nào mát mẻ được rồi đấy.
Đang suy nghĩ, Oanh Oanh nghiêng người sang, đưa tay vỗ cô gái da đen còn đang ăn cơm một cái.
Nói:
- Ngon không nha.
- Sao vậy?
- Ăn ít một chút, chừa bụng một chút, tôi mua được một con cá chép rất to, chờ lát nữa làm món lý ngư bồi diện (cá chép nướng bọc sợi mì) cho cô nếm thử một chút, mong đợi không?
- Mong đợi, rất mong đợi!
Nhìn cô gái da đen có vẻ rất háo hức.
Oanh Oanh hài lòng gật đầu.
Xoay người vào phòng bếp.
Cô gái da đen lập tức xới thêm một chén cơm nữa.
Lùa cơm từng miếng từng miếng, ăn như hổ đói!

- Chít chít chi! ! ! !
Trong tay Tiểu Hầu Tử cầm một cái áo len đã đan được một nửa.
Mặt khỉ sững sờ.
- Ngửi một cái, ngửi ngửi, có thể tìm được mùi sao?
- Có phải là lão đạo ông ngốc luôn rồi hay không, đây là áo len Phương Hạnh đan, cũng không phải là áo len của vợ chồng bắt cóc kia đan, ông để cho Hầu Tử dẫn đường cho chúng ta đến nhà xác à?
Châu Trạch vừa lái xe vừa mắng.
- Ai yo, đúng vậy nha.
Lão đạo vỗ đầu một cái.
Ai ôi.
Đau đầu đau đầu nha.
Ông ta đã hoàn toàn rối tung lên rồi, lần này không có lão Trương cổ vũ, ông chủ lại chủ động nói phải giúp ông ta bắt tên bắt cóc để báo thù, làm cho ông ta có loại bị loại cảm giác hạnh phúc đập cho choáng váng luôn rồi.
Luôn cảm thấy.
Không chân thực lắm.
- Ông chủ, anh thực sự muốn mang tôi đi bắt tên bắt cóc sao?
Lão đạo rất muốn hỏi động cơ của Châu Trạch một chút.
Hành động này của ông chủ, quá không phù hợp thiết lập con người của anh nha.
- Lão đạo à, ông nói, đứa bé bị tên bắt cóc đó bắt đi, dù là tên bắt cóc bị bắt, đứa bé được tìm về, nhưng qua mấy năm nữa, coi những đứa bé này được giải cứu, còn có thể trở lại bên cạnh cha mẹ bọn chúng sao?
- A, chuyện này…
- Bọn chúng, cuối cùng sẽ lưu lạc tới chỗ nào?
- Chắc là viện mồ côi.
Lão đạo chợt ngẩng đầu một cái, ông ta hiểu được rồi.
Châu Trạch phun ra một vòng khói, cắn môi một cái, nói:
- Thật ra thì, ông muốn hỏi tôi, đời này hận nhất cái gì, tôi cũng không hận Từ Nhạc đã thuê người sát hại tôi như vậy, có lẽ cũng là bởi vì nhân quả tuần hoàn, báo ứng đáng có đi.
- Nhưng thật ra tôi hận nhất những tên bắt cóc.
- Có lúc.
- Tôi cũng đã suy nghĩ.
- Có phải là tôi cũng bị lừa gạt rồi bán đi hay không, sau đó lại bởi vì nguyên nhân gì đó, lưu lạc đến cô nhi viện?
- Bởi vì bình thường gia đình, coi như muốn vứt bỏ con nhỏ, ít nhất cũng sẽ giữ lại một vài đồ vật, mấy thứ như ngọc bội nhẫn, cái loại hàng cao cấp này thì không nói.
- Nhưng có một tờ giấy nhỏ hoặc là nửa túi sữa bột thì vẫn có thể chứ?
- Tôi không có.
- Tôi không có gì cả!
- Ông chủ, anh chịu khổ rồi, anh có thể coi tôi thành…
- Thành một cái máy quay đi, sau này trong lòng có chuyện gì, có thể tâm sự với tôi.
- Thật ra thì vẫn là vì ông, nhìn cái dáng vẻ người chết này của ông, tôi rất khó chịu.
- Ha ha.
Lão đạo cười một tiếng, có loại cảm giác được con trai chăm sóc.
- Há, đúng rồi, ông chủ, làm sao chúng ta tìm được đây?
Biển người mịt mờ, làm sao tìm được?
Bạn cần đăng nhập để bình luận