Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 507: Tứ gia dọn bãi

- An ca, gió sắp nổi lên.
- Tiểu Tứ ở dưới này.
- Trong lòng cũng rất sợ hãi.
Tứ gia cảm khái, lưu lại cho ba người ở đây một bóng lưng tiêu điều, phảng phất như trong đó có chứa khổ tâm và phiền muộn không thể nói rõ.
Châu Trạch cảm thấy.
Tiếc cho Phùng Tứ chết sớm, anh ta không đi làm diễn viên thật quá đáng tiếc.
Kỹ thuật biểu diễn của anh ta thể so với Lão Hí Cốt (1), tướng mạo vượt hẳn đám tiểu thịt tươi thời này, thỏa mãn tiết tấu hot.
(1) Lão Hí Cốt : dùng để hình dung những diễn viên có kỹ năng diễn xuất cao siêu, xuất thần, diễn y như thật
Luật sư An cười cười.
Đứng lên.
Nói:
- Lúc nào gió này mới dừng lại?
Tứ gia nghe vậy, thân thể hơi ngẩn ra, nhưng cuối cùng anh ta không nói thêm gì.
Luật sư An nghiêng đầu qua nói với Châu Trạch: - Ông chủ, chúng ta đi thôi.
Châu Trạch đứng lên, cùng luật sư An đi ra khỏi đình, vừa đi vừa chú ý phía sau, phòng bị Tứ gia bỗng nhiên nổi điên.
Nhưng đi thẳng đến khi không nhìn thấy mái đình sau lưng.
Vẫn không có chuyện gì phát sinh.
- Vì sao tôi lại cảm thấy anh ta vẫn còn yêu anh nhỉ?
Châu Trạch mở miệng nói.
Thực sự cứ nhìn hai người mình đi như vậy sao?
Đúng là có một chút.
Không chân thực.
- Ha ha. - Luật sư An cười cười, không nói gì, chỉ chỉ phía trước hô lớn: - Ông chủ, phía trước không xa chính là đường hoàng tuyền.
- Hướng về thanh xuân.
- Hướng về mộng tưởng.
- Hướng về tương lai.
- Chúng ta xông lên đi!
Châu Trạch cảm thấy tâm thái của lão An còn chưa được điều chỉnh tốt.
Nếu không, lấy trình độ của anh ta không đến mức nói ra những lời chuuni giống của nhân vật chính trong truyện thế này.
Quay đầu lại nhìn xem, vẫn không có người nào đuổi theo.
Không quản vì sao Phùng Tứ lại buông tha cho hai người mình.
Nói chung là.
Có thể bình an trở về.
Coi như một chuyện khiến người ta vui vẻ đi.
... ... ...
- Tứ gia, anh không đuổi theo thật sao?
Thúy Hoa trắng trắng mập mập đã cầm một chiếc dao phay lên.
Vừa vặn lấy ra cắt dưa chua.
Cô ta không căm hận luật sư An, nhưng đối với Châu Trạch lại có huyết hải thâm thù!
Tứ gia đứng chắp tay.
Như đang ngắm nhìn về phía xa.
Lập tức nói:
- Mấy người, đi.
- Đi?
Thúy Hoa có chút không thể hiểu được.
- Tứ gia, đúng là bọn họ đã đi rồi.
Tứ gia lắc đầu, lại ngồi xuống bên cạnh bàn.
Thúy Hoa ngầm hiểu, múc một chén canh đưa ra.
Thổi thổi chén canh, uống hai ngụm, Tứ gia buông chén ra, nói:
- Không phải bọn họ, là những người khác.
- Bên này còn có những người khác? - Thúy Hoa có chút khiếp sợ, cô ta không cảm giác được chút gì.
- Cô quá coi thường An Bất Khởi. - Tứ gia cầm đũa lên, gẩy một miếng dưa chua, đặt vào trong miệng chậm rãi nhai nuốt lấy: - Coi thường An Bất Khởi đồng nghĩa với coi thường tôi, dù sao, tôi cũng được anh ta dẫn ra ngoài.
- Thúy Hoa không có.
- Trước đây khi anh ta phạm tội chạy trốn, nhưng vừa tới dương gian, anh ta lại có thể tiếp tục lẫn vào, lại móc nối quan hệ với mấy người trước đây. Ngay mới vừa rồi, tôi cảm giác được có vài ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm nơi này.
- Một khi tôi ra tay với An Bất Khởi, có lẽ bọn họ sẽ lộ diện.
- Có lẽ?
- Ừm, cũng có thể không lộ diện, có lẽ bọn họ càng muốn An Bất Khởi chết hơn tôi, nhưng tôi không muốn đánh cuộc.
Ánh mắt Tứ gia nhìn về phương hướng Châu Trạch và luật sư An rời đi, có chút thâm thúy.
- Chỉ có điều tình cảm được tạo thành dựa vào chút ân tình hương khói nhang đèn này, dùng một lần đã tiêu hết gần như tương đối. Đám người kia cũng không mở thiện đường.
- Lần này.
- Tạm thời bỏ qua cho anh ta đi.
- Thật ra vẫn là Tứ gia không nỡ giết anh ta, đúng không?
- Giết hay không giết anh ta, có vẻ không có lợi.
Nói xong, Tứ gia buông đũa xuống, đi ra khỏi đình.
- Tứ gia, chờ một lát nữa, Thúy Hoa thu dọn chút đồ vật.
Tứ gia không đợi Thúy Hoa.
Tự nhiên mà đi lên phía trước.
Rất nhanh.
Thúy Hoa vác theo lò lửa cùng với nồi niêu xoong chảo, chén bồn… chạy vội đuổi theo.
Hai tay Tứ gia trông không.
Trên người Thúy Hoa lại như vác theo một ngọn núi nhỏ.
Tứ gia vừa đạp xuống đã lập tức đi ra ngoài thật xa, thật xa.
Thúy Hoa không đi được xa như vậy, nhưng bước chân của cô ấy rất nhanh, như được nạp bằng động cơ điện cỡ nhỏ, vẫn theo sát bước chân Tứ gia.
Mặt không đỏ hơi thở không gấp.
Nhiều dưa chua như vậy, nuôi ra thể trạng mập trắng cao to.
Quả thật có tác dụng.
Đi tới đi tới.
Rốt cục Tứ gia cũng dừng bước.
Phía trước.
Là một mảnh phế tích.
Thúy Hoa cũng dừng lại.
Từ sau lưng lấy ra một chiếc ghế, để Tứ gia ngồi xuống.
Lại gỡ lò lửa xuống chuẩn bị cuộc sống đun nước pha trà nấu dưa chua.
Hết thảy tất cả đều ngay ngắn trật tự, những ngày này ở địa ngục, hai chủ tớ đã sớm quen thuộc tới không thể quen thuộc hơn.
Có lúc Tứ gia lật người lại.
Thúy Hoa sẽ biết Tứ gia muốn ăn dưa chua.
Tứ gia ngáp một cái.
Thúy Hoa sẽ biết Tứ gia muốn ăn dưa chua.
Tứ gia thở dài.
Thúy Hoa sẽ biết Tứ gia muốn ăn dưa chua.
Thật ra Phùng Tứ đã sớm chán ăn dưa chua.
Nhưng mỗi lần anh ta lại ăn một chút.
Không phải vì cảm xúc của cô gái ngu ngốc đang chăm sóc bên người mình.
Chỉ vì anh ta cảm thấy mỗi ngày ăn một số đồ vật bản thân mình không thích ăn, coi như một loại thức tỉnh, tránh để bản thân mình quá mức bành trướng.
Hơi giống với nằm gai nếm mật.
Bà lão đi ra, đi theo phía sau bà ta là một đội phụ nữ mặc sườn xám.
Chỉ có điều lúc này, những người phụ nữ mặc sườn xám kia như vừa tẩy trang xong, không còn vẻ tinh xảo như trước nữa, cũng không còn loại thần vận thướt tha gì.
- Tuần kiểm đại nhân, đã bắt được người chưa?
Bà lão rất khách khí hỏi.
Tứ gia lắc đầu.
Bà lão há miệng, muốn hỏi chút gì nhưng bà ta lại cảm thấy không cần phải hỏi nữa, do dự một lát, bà ta nói thẳng:
- Bọn họ muốn tới đường hoàng tuyền, bọn họ muốn hoàn dương, lão thân có thể tự đuổi theo.
- Không cần.
Tứ gia giơ tay lên.
- Vì sao?
- Bởi vì bà phải chết ngay lập tức.
Tứ gia rất bình tĩnh nói.
Ánh mắt bà lão ngưng lại.
Ngay sau đó.
Sau lưng bà ta, nguyên một đám phụ nữ mặc sườn xám nhanh chóng xuất hiện trước mặt bà ta, bảo vệ bà ta.
- Tuần kiểm đại nhân, đại nhân đang nói đùa sao?
Hỏi thì hỏi như vậy, nhưng bà ta vẫn rất trực tiếp, để đám phụ nữ mặc sườn xám bảo vệ mình thật chặt chẽ.
- Không nói đùa, tôi rất nghiêm túc.
- Chủ nhân nhà tôi là phán quan âm ty!
Bà lão thét to.
- Đã chết gần trăm năm, trà này đã sớm lạnh.
Ánh mắt Tứ gia liếc nhìn mảnh phế tích sau lưng bà lão, tiếp tục nói:
- Muốn trách, chỉ có thể trách bà lại coi vùng đất này là đất riêng của mình, nơi này có tác dụng với tôi, tôi muốn trưng dụng.
- Sau này lão thân có thể không bước vào nơi đây một bước!
- Chậc, này không được, trưng thu mà không chết vài người, tôi luôn cảm thấy thiếu thiếu gì đó, giống như ăn cơm mà dưa chưa chua.
Nói xong.
Thúy Hoa đang đứng bên cạnh lập tức hiểu.
Cầm con dao lên.
Trực tiếp vọt về phía bà lão.
Thúy Hoa đánh nhau luôn giản dị tự nhiên như vậy, khác với khi cô ta hoàn dương, khi hoàn dương cô ta không cố ý đi mượn xác hoàn hồn, chỉ phụ thân vào cơ thể ở ngay trong phạm vi gần đó.
Cho nên cô ta khó có thể hoàn toàn phát huy thực lực của mình.
Tại trong địa ngục.
Cô ta có thể tự do phóng ra.
Người phụ nữ mặc sườn xám chặn Thúy Hoa, lại không thể đỡ được dao phay của cô ta.
Nguyên một đám phụ nữ mặc sườn xám bị trực tiếp chém bay ra ngoài.
Thân thể nứt vỡ.
Máu thịt be bét.
Trong phần còn lại của chân tay bị chém cụt còn có độc trùng chậm rãi bò ra, tràng diện khiến người ta cảm thấy hơi chán ghét.
Có thể là vì bị con rắn dài của Châu Trạch hút tinh khí, cũng có thể vì dao phay của Thúy Hoa quá mức sắc bén, nói chung, hiện tại, người phụ nữ không có mặt đứng trước mặt Thúy Hoa như dưa hấu, chờ bị chặt thành từng mảnh.
Nét mặt bà lão rất nghiêm túc.
Lấy đèn lồng ra.
Bàn tay càng không ngừng vuốt ve trên đèn lồng.
Một đoàn nghiệp hỏa gần ngưng tụ ra.
Tứ gia từ trên ghế đứng lên.
Ngay sau đó.
Anh ta trực tiếp xuất hiện bên cạnh bà lão.
Bà lão kinh hãi, trực tiếp ném nghiệp hỏa tới, bà ta định dù làm ngọc nát đá tan cũng phải đồng quy vu tận, cũng muốn phản kháng tới cùng.
Nhưng Tứ gia chỉ hé miệng.
Đoàn nghiệp hỏa vừa bay ra từ trong đèn lồng đều chui vào trong miệng anh ta.
Hơi làm.
Ngực có chút buồn bực.
Lúc này, bỗng nhiên Tứ gia muốn ăn dưa chua.
Dưa chua có thể dễ trung hòa nó hơn một chút.
Ngay sau đó.
Sau lưng Tứ gia xuất hiện một bóng ma, huyết mị điên cuồng gào thét, trực tiếp đánh về phía bà lão.
Bà lão giương đèn lồng lên đánh tới.
Nhưng huyết mị trực tiếp xuyên thủng đèn lồng, tiến vào trong thân thể bà lão.
Trong nháy mắt.
Tất cả phụ nữ mặc sườn xám Thúy Hoa chưa chém hết đều ngây người, đứng bất động tại chỗ, như một đám đồ chơi điều khiển từ xa đã không còn người điều khiển.
Thân thể bà lão chậm rãi khô cạn.
Từ đỉnh đầu của bà ta không ngừng có khói đen bay ra.
Như một nồi nước sôi đang không ngừng sôi trào, mãi cho đến... khi nước bị bốc hơi hết.
- Rầm!
Người đã chết sẽ biến thành quỷ, quỷ chết rồi thì không còn gì nữa.
Thân thể bà lão nổ vỡ ra.
Triệt để tiêu tán thành vô hình, chẳng khác gì bị xóa đi tất cả vết tích tồn tại.
Huyết mị bay ra, lại một lần nữa chui vào trong cơ thể Tứ gia.
Nguyên một đám phụ nữ mặc sườn xám đứng tại chỗ, có lẽ sau này bọn họ cũng sẽ không bao giờ cử động nữa, triệt để biến thành ma no canh được trưng bày trong các tiệm bán quần áo.
- Tứ gia.
Thúy Hoa lại đưa ghế đến.
Tứ gia lắc đầu, bắt đầu đi lại trong phế tích.
Thúy Hoa sắp xếp tốt mọi thứ, lại đeo lên, cùng đi theo Tứ gia.
- Bà ta thật đáng ghét.
Tứ gia nói.
- Ừm, Tứ gia nói bà ta đáng chết, khẳng định là bà ta đáng chết.
- Bởi vì bà ta đã nhìn thấy.
- Ừm.
- Còn có, sau này nơi đây sẽ là nơi cấp trên ném rác rưới, phải bảo đảm sạch sẽ.
- Ừm.
- Sau này, cứ cách một đoạn thời gian, chờ sau khi cô nấu hết đồ ăn rồi lại tới đây nhìn xem, nếu có rác rưới, hãy thu dọn.
- Ừm.
Chủ tớ hai người tiếp tục đi lại trong phế tích, như du khách dương gian đi thăm cố cung.
- Tứ gia, ngộ nhỡ lần sau tôi gặp lại An Bất Khởi thì phải làm sao bây giờ?
- Có thể giết thì cứ giết anh ta đi.
- Ừm.
- Không thể giết thì phải thử, ngộ nhỡ có thể giết thì sao?
- Tứ gia nói rất hay, rất có đạo lý!
Vẻ mặt Thúy Hoa tràn đầy sùng bái.
- Đúng rồi, người đàn ông bên cạnh An Bất Khởi, cô đã từng tiếp xúc rồi đúng không.
- Ừm, móng tay của anh ta rất lợi hại!
- Ah, An Bất Khởi nói anh ta là tiềm long tại uyên, là kỳ ngộ của anh ta. - Tứ gia nói xong, chính bản thân cũng nở nụ cười: - Phỏng chừng anh ta đã tìm được người từng có quan hệ với phán quan ở nơi nào đó, muốn dựa vào người này một lần nữa quay về địa ngục.
- Tứ gia, Thúy Hoa có thể đánh cược, người kia không được.
- Anh ta không được?
- Ừm?
- Anh ta rất lười, mỗi ngày ngoài phơi nắng thì chỉ xem báo chí.
- Ah.
- Có thể nhìn ra được, An Bất Khởi cũng rất bất đắc dĩ với anh ta.
- Ha ha.
Tứ gia cúi người, chỉ chỉ dòng suối nhỏ trong phế tích phía trước, nói:
- Thúy Hoa, cô biết đó là sông gì không?
- Sông? Tứ gia, Thúy Hoa chỉ nhìn thấy một dòng suối nhỏ.
- Đúng vậy, dòng suối nhỏ, thời kỳ thượng cổ, nơi ấy là U Minh Chi Hải.
- Đến cuối cùng, Chư gia phân lưu, bạn lấy một phần, anh đoạt ba phần, một vùng biển mênh mông bị chia cắt chỉ còn lại một dòng suối nhỏ.
- Thúy Hoa không rõ đại nhân có ý gì.
- Ý của tôi là, cho dù An Bất Khởi có ôm bắp đùi người ta, nhưng cuối cùng đó cũng chỉ là hoa vàng ngày mai mà thôi, anh ta chỉ đang lừa mình dối người mà thôi.
- Đúng vậy đúng vậy, nhất định là như vậy.
- Anh ta của trước đây cũng vì quá ngây thơ, thích người phụ nữ kia, khiến bản thân vốn có hy vọng tiến giai trở thành phán quan, đột nhiên lại rơi vào tình huống lên bờ xuống ruộng như bây giờ.
- Hiện tại xem ra, anh ta vẫn ngây thơ như vậy.
- Ai.
- Ngây thơ thật tốt.
Nói xong.
Bản thân Tứ gia cũng có chút không nhịn được mà nở nụ cười:
- Thúy Hoa nhi, cô biết trước kia nơi đây là cung điện của người nào không?
- Không biết.
- Là cung điện của một đầu cương thi đại hung thời thượng cổ, trước đây vị kia ở chỗ này, trấn áp U Minh Chi Hải.
- Ngay trước khi anh ta vẫn lạc, ở đây còn là một vùng biển hoàn chỉnh.
- Nhưng sau khi anh ta chết, nơi đây đã biến thành một dòng suối nhỏ.
- Nghe có vẻ rất lợi hại.
- Ừm, có thể nói thế. - Tứ gia đứng thẳng người, một cước đạp vỡ nát mái ngói bên chân, nói: - An Bất Khởi muốn áo gấm về nhà, trừ phi anh ta ôm được bắp đùi của người có cùng cấp bậc với chủ nhân của nơi này.
- Ha ha ha ha, điều này sao có thể chứ, Tứ gia.
Tứ gia đưa thay sờ sờ đầu của Thúy Hoa.
Thúy Hoa hơi cao.
Tứ gia phải nhón chân lên mới có thể sờ được.
Nhưng Thúy Hoa ngầm hiểu, tự mình ngồi xổm xuống, khiến Tứ gia có thể đưa tay lên đầu mình, sờ sờ.
Tứ gia thư thái.
Vừa vuốt vừa nói:
- Đúng vậy, làm sao có thể chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận