Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1627: Mở đầu một con chó* (1)

(* một từ thông dụng trên Internet, xuất phát từ trò chơi độc lập "Fallout 4", mở đầu, nhân vật chính là một chú chó chăn cừu, từ từ thu thập tài nguyên và xây dựng cơ sở)
Con gà trống trên bản đồ* vẫn hùng dũng như trước.
(*bản đồ TQ được xem như có hình dạng con gà trống)
Chẳng qua là.
Ở vị trí góc trái bên dưới, đã được cắm một lá cờ nhỏ.
- y yo, trời nóng như vậy mà đi Tam Á, sẽ chết người đó.
Luật sư An ngồi ở bên cạnh bàn than thở, ông chủ không có ở đây, ngược lại cũng có thể tự do một chút, hơi nhổ nước bọt khinh bỉ một phen cũng không có gì.
Nếu như ông chủ ở đây, đoán chừng sẽ là “Ông chủ đối xử với nhân viên dưới tay thực sự là quá tốt rồi, mang mọi người đến Tam Á nghỉ phép!
Mọi người phải cảm ơn đấy, phải biết, đến Tam Á du lịch thế nhưng còn có thể đắt hơn đi nước ngoài du lịch nữa đấy!”
Phía bên Tam Á vẫn chỉ thích hợp đi vào mùa đông đi, thời điểm còn lại, đều là một nơi phơi quá nóng quá phơi thây mà thôi, thật ra thì, thời điểm mùa đông cũng nóng đến khô người, nhưng nếu như bạn mới từ một nơi lạnh cóng đến run người tới Tam Á mà nói, sẽ cảm thấy cực kì hạnh phúc mà coi thường chút nóng bức này đi.
Nhưng bây giờ, chính là tháng bảy, thời điểm nóng nhất…
- Đi Tam Á làm gì?
Lão Trương cũng mới vừa nhận được tin nhắn của luật sư An, chẳng qua chỉ là gọi anh ấy xin nghỉ đến tiệm sách tập hợp, cũng không biết rốt cuộc là muốn đi làm cái gì.
Luật sư An ngồi ở trên ghế, ngẩng đầu lên, nhìn lão Trương, môi trên và dưới chạm vào nhau, lời ít ý nhiều:
- Diệt môn.
- ... - Lão Trương.
Tay của luật sư An chọc chọc ở trên vị trí đảo Hải Nam, cười một tiếng, tiếp tục nói:
- Trước kia, Vương tọa của ông chủ lớn bị người ta đánh cắp, lần này chúng ta phải đoạt nó lại, nhân tiện dọn dẹp những tên kia một chút, tốt nhất là không để một kẻ nào sống sót.
Lão Trương gật đầu một cái, ngồi xuống một vị trí ở bên cạnh.
Sau khi châm một điếu thuốc, anh ấy cần phải từ từ.
- Tôi nói này, lần này anh chính là tuyển thủ chủ lực thứ hai của đội chúng ta nha, phải cạnh tranh một chút, làm cho tổ tiên của anh vẻ vang!
Luật sư An đứng dậy đi tới bên cạnh lão Trương, vỗ bả vai của lão Trương một cái, thành khẩn nói.
Lão Trương sửng sốt một phen, chỉ cảm thấy lời này của luật sư An là lạ.
Giống như là ngày mai trường học sắp có một bài kiểm tra, trước bài kiểm tra giáo viên đang khích lệ mọi người thi thật tốt vậy, cuối cùng còn tăng thêm một câu, thi kém thì thật là bôi nhọ tổ tông!
Chẳng qua là, rất nhanh, lão Trương đã hiểu được.
Lối vào cầu thang, có một đứa bé trai quen thuộc đi xuống.
Lão Trương theo bản năng đứng lên.
Kinh trọng người lớn tuổi là truyền thống tốt đẹp của người Trung Quốc, nhất là “người lớn tuổi” trực hệ cách nhiều thế hệ như vậy.
Đứa bé trai liếc mắt nhìn lão Trương một cái, cảm giác giống như là người làm cha luôn cảm giác con trai mình không chịu thua kém, ngồi xuống ở bên cạnh luật sư An, thuận tay cầm lấy ly siêu khủng đắt đỏ ở trước mặt luật sư An.
Ông ta vẫn luôn nhìn luật sư An bưng nó không ngừng “ừng ực ừng ực”.
Tự nhiên cũng nghĩ nó là đồ tốt.
Lão Trương đi lập tức đi qua, đoạt lấy ly siêu khủng đi.
Đứa bé trai cau mày, nhìn chằm chằm lão Trương.
- Rất đắt, lão tổ tông.
- Tôi không uống được? – Đứa bé trai hỏi ngược lại.
- Người muốn uống, con sẽ mua cho người, loại cà phê này rất đắt đỏ, đừng cọ của người ta.
- Ha!
Đứa bé trai ra vẻ muốn bùng nổ.
Luật sư An thì cười lớn nhận lấy ly siêu khủng yêu dấu của mình từ trong tay luật sư An.
Nói:
- Vậy là sao, cái lão gia hỏa nhà ông, còn không hiểu chuyện bằng con cháu nhà ông.
Nói xong.
Luật sư An hài lòng ngẩng đầu lên,
- Ừng ực ừng ực ừng ực...
- Đinh đinh đinh...
Bên cạnh, tiểu Hầu Tử đang cầm máy chơi game mà lão đạo vừa mới mua cho nó, đang chơi trò chơi Super Mario mới nhất.
- Này, chuẩn bị thế nào rồi? - Đứa bé trai nói đến chính sự - Thế mà tôi đã cố ý gián đoạn công việc ban đầu mà chạy về đấy.
- Được rồi, công việc kia của ông thì nhằm nhò gì, có phải là ông cảm thấy bây giờ bản thân mang thân phận chính quy của âm ti hay không, còn muốn chơi trò kiêu ngạo à?
- Thật sự không cần tới vài năm, tôi cũng không sắp như súng bắn chim biến thành súng rồi, đến lúc đó, lại bàn lại xem thử ai cao ai thấp mới thú vị chứ.
- Tôi đang nói chuyện nghiêm túc với anh, anh tự ti cái quỷ gì chứ.
- Tôi cũng nghiêm túc mà, ha ha, yên tâm đi, bắt được một kẻ dẫn đường, còn rất hợp tác, lối ra vào của tầng kết giới đó nằm trên đảo Hải Nam, coi như là một khe hở không gian đi, dẫn số thì, cũng chỉ khoảng chừng trăm người mà thôi.
- Ít như vậy? Không phải nói là bộ tộc truyền thừa từ thượng cổ sao?
- Vốn dĩ chính là biến thể của vong hồn ở âm phủ, sau đó tìm được một khe nứt giữa âm dương, loại hình thức tồn tại này, vốn dĩ sinh sôi cũng đã là một vấn đề rồi, chơi đến hiện tại vẫn còn chưa tuyệt chủng mà còn có thể có chừng trăm người, đã là một chuyện rất tốt rồi.
- Không tin thì bây giờ ông lại đi bảo thương già của ông đi ra xem thử còn có thể gieo giống được hay không đi?
Luật sư An rút ra một điếu thuốc, đưa một điếu cho đứa bé trai, tiếp tục nói:
- Lần này ở Từ Châu đã chết hơn mười người rồi, đoán chừng cũng chỉ còn sót lại không tới một trăm, trong đó, cá nhỏ vẫn là đại đa số, tương tự như kiểu của tôi và ông.
- Đừng nóng giận, hiện tại, ở trong mắt ông chủ, tôi cũng chỉ là một kẻ quen tay rồi mà thôi, bàn về chuyện đánh nhau, thật đúng là không sánh bằng đứa cháu ngoan này của ông với mấy người nhóm Khánh.
- Bên đó, những kẻ hơi có thể lên sân khấu được một chút, vốn dĩ không tới mười người, một kẻ làm phản, ba kẻ trực tiếp tự sát ở trước mặt ông chủ chúng ta, cũng chỉ còn lại mấy kẻ thôi, vấn đề thật sự không lớn.
- Lần này, điều mà chúng ta cần phải chú ý thực sự, là khiến cho những người còn lại, từng kẻ một đi ra ngoài, hoặc là không làm, nếu đã làm, thì phải làm thật đẹp mắt.
- Ông chủ chúng ta vẫn luôn dạy dỗ rằng phải lấy việc giúp người làm niềm vui.
Bạn cần đăng nhập để bình luận