Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1667: Ngày đầu tiên biến trở thành người bình thường (2)

Rất nhanh.
Hai y tá chạy vào.
Nhìn thấy Châu Trạch đã té xuống đất, lập tức chạy tới bên cạnh đỡ Châu Trạch lên trên giường bệnh.
Đừng nhìn mấy y tá trong bệnh viện đều rất thon gọn, nhưng sức lức ẩn chứa bên trong không thua kém gì mấy bạn trạch nam đâu.
- Bệnh nhân có chuyện gì vậy, có chỗ nào khó chịu sao?
- Không có việc gì, không có việc gì đâu, anh ấy vừa tỉnh, mới vừa rồi không cẩn thận mới rơi xuống giường thôi.
- Tôi đi thông báo cho bác sĩ.
Rất nhanh.
Mấy vị bác sĩ đi vào.
Bắt đầu kiểm tra cơ thể cho Châu Trạch.
Bác sĩ chủ trị khoảng chừng trên bốn mươi, số tóc đã được phân phối để hỗ trợ khu vực trung tâm.
Bác sĩ phụ tá là hai bác sĩ trẻ tuổi, hẳn là bác sĩ thực tập.
Tay của hai người đàn ông sờ tới sờ lui ở trên người mình, khiến cho ông chủ Châu rất không thoải mái, nói thẳng:
- Phần sụn chân trái bị nứt, xương sườn bên ngực trái bị gãy xương, vị trí cánh tay trái cùng với sau lưng bị phỏng nhẹ.
- Phần đầu bị va chạm, tạm thời chưa có cảm giác hôn mê, ý thức rõ ràng, cảm giác thăng bằng ổn định, có thể loại bỏ việc đầu bị chấn động nghiêm trọng, nhưng vẫn phải làm kiểm tra hậu kì để kiểm soát nguy hiểm tiềm tàng.
Hai bác sĩ thực tập trố mắt nhìn nhau.
Bác sĩ chủ trị ở phía sau đẩy gọng kiếng của mình một cái.
Cười nói:
- Được, đây là đồng nghiệp nha, hai người đến Tam Á du lịch sao?
Châu Trạch gật đầu, tiếp tục nói:
- Hiện tại tôi cần nghỉ ngơi.
- Được, đúng lúc bên kia tôi còn mấy bệnh nhân, đợi buổi tối lúc tôi tới kiểm tra phòng lần nữa, chúng ta có thể trò chuyện thật kỹ một phen.
Bác sĩ cùng các y tá rời đi.
Châu Trạch nằm ở trên giường.
Lão đạo tiếp tục rốp rốp mà ăn trái cây.
- Bọn họ đâu rồi?
Châu Trạch hỏi.
Thế nhưng thật ra là muốn hỏi, Oanh Oanh đâu?
Mở mắt ra.
Oanh Oanh không ở bên cạnh.
Thật sự có chút không quen.
- Ồ, ông chủ, không phải là anh bảo ờm mọi người không nên tới đây sao, ờm nên tôi đã gửi một trái tim màu đỏ báo bình an cho mọi người, sau đó dựa theo lời phân phó của anh khóa hết wechat cùng với số điện thoại di động, không liên lạc với bọn họ.
- Tôi bảo ông làm chuyện này lúc nào?
- Tôi hôm qua khi ông chủ anh nói mớ, nói ờm làm như vậy.
Trên mặt lão đạo là biểu cảm thành thật.
Châu Trạch liếm môi một cái.
Được rồi.
Đưa tay.
Sờ trên đầu của mình một cái.
Trên đầu quấn lớp vải thưa thật dày.
Nhất là vị trí cái ót, nếu hơi đè xuống một chút, còn có thể cảm nhận được cảm giác đau đớn rõ ràng.
Không phải chứ.
Bình thường anh còn thường xuyên giáo dục Oanh Oanh khi lái xe phải cẩn thận.
Cho dù bạn là cương thi, xảy ra tai nạn giao thông sẽ không có chuyện gì, cho nên phải càng cẩn thận hơn, phòng ngừa việc coi nhẹ gây ra tổn hại cho người khác.
Nhưng tại sao anh lại xảy ra tai nạn giao thông lại còn vào bệnh viện?
Còn bị thương nặng như vậy?
- Ông chủ, chớ hoảng sợ, ở chỗ bần đạo có tiền, ngay từ đầu sau khi hai chúng ta bị đưa vào bệnh viện vẫn còn phải nằm ở hành lang đấy, sau khi bần đạo tỉnh lại đã thanh toán sổ sách, lại tiêu tiền để nâng cấp phòng bệnh đơn lên thành phòng bệnh hai người, ha ha.
Bây giờ, trong bệnh viện chính quy, bác sĩ rất ít nhận phong bì, trừ phi bạn có người thân hoặc người quen biết làm việc ở trong bệnh viện làm người trung gian, nếu không bác sĩ thật sự không dám nhận củ khoai lang nóng bỏng tay này.
Có nhận cũng sẽ báo lên trên, rồi chuyển tiền trong phong bì thành tiền đặt cọc trong bệnh viện của bạn.
Nhưng hơi linh hoạt một chút, chuyển giường bệnh từ cửa hành lang vào trong phòng bệnh hoặc là đến phòng bệnh khá hơn một chút thì vẫn được.
Châu Trạch không thử đi gọi Thiết hàm hàm nữa.
Đại khái anh đã hiểu.
Bồ tát tới.
Sau đó.
Anh và lão đạo đang lấy loại phương thức này để tránh sự dò xét của Bồ tát.
Ngược lại Bồ tát lại không thể thực sự lật toàn bộ người trên đảo Hải Nam này lên được, không có gì an toàn hơn việc ẩn nấp giữ một đám người bình thường nữa.
Nếu đã đến nơi này.
Châu Trạch cũng lười giằng co.
Lại thêm một lúc nữa, bữa tối lão đạo đặt đã được giao tới.
Nằm hai ngày, cho dù là có được truyền đường glu-cô, nhưng rốt cuộc cơ thể vẫn cần phải ăn cơm.
Lão đạo mở hộp cơm ra trước, ăn ngấu nghiến, xem tình hình, con hàng này không phải là đến khám bệnh ở bệnh viện, mà là đến bệnh viện du lịch đi, khẩu vị còn tốt như vậy.
Châu Trạch cầm muỗng lên.
Cắn một miếng cơm.
Vừa bỏ vào trong miệng.
Sắc mặt bỗng nhiên thay đổi.
Theo bản năng đưa cánh tay còn lại lục lọi ở trên người, mới nhớ lại vẫn là do Oanh Oanh bảo quản rượu Bỉ Ngạn hoa giúp anh.
- Ông chủ, sao anh không ăn gì hết vậy, thức ăn không hợp khẩu vị sao?
Châu Trạch chịu đựng nỗi thống khổ cực lớn nuốt hết muỗng cơm nhỏ này.
Sau đó buông tha.
Quăng cái muỗng vào bên trong hộp đồ ăn.
Nói:
- Lão đạo.
- Chuyện gì, ông chủ?
- Giúp tôi đặt một phần nước mơ ngâm.

Lúc nước mơ ngâm được đưa tới, thức ăn trong hộp cơm đều đã nguội.
Châu Trạch xoay mở nắp bình, rót nước mơ ngâm vào trong miệng.
Chua.
Rất chua.
Nhưng trong cái chua lại mang theo cái ngọt.
Uống một hơi cạn sạch.
Châu Trạch có chút mờ mịt nhìn cái bình ở trong tay.
- Ông chủ, cái này, không hài lòng sao?
Lão đạo đã ăn xong phần cơm, lúc này đang nhìn ông chủ nhà mình dùng bữa.
Châu Trạch lắc đầu một cái.
Cái thứ trên tay anh đây.
Cũng xứng được gọi là nước mơ ngâm sao?
Mất một lúc.
Châu Trạch mới ý thức được.
Cũng đúng.
Nhìn xem thử những thứ nước chanh được bày bán trên thị trường với giá ba đồng một chai, ở ngoài chợ mua một trái chanh cũng đã hơn ba đồng rồi, một trái chanh ép nước ra cũng chỉ được một chút nước mà thôi.
Trong chai nước mơ ngâm này có thể thực sự chứa được bao nhiêu phần trăm nước mơ chứ, thực sự rất khó cưỡng cầu mà.
Dù sao.
Không phải là mỗi một chai nước mơ ngâm đều tên là Hứa Thanh Lãng.
- Lão đạo à.
- Vâng, ông chủ.
- Giúp tôi mua bình giấm đi
- Được, ông chủ.
Lão đạo làm một cái thủ thế “đã hiểu”.
Rất nhanh.
Anh trai nhỏ giao hàng đưa tới một chai giấm Trấn Giang.
Châu Trạch mở ra nắp chai, lúc này, một luồng mùi nồng đậm bắt đầu tràn ra.
Ngẩng đầu.
Ngửa cổ,
- Ừng ực ừng ực ừng ực…
Bạn cần đăng nhập để bình luận