Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 256: Bản thân mình...80 năm trước (2)

Trong thùng bị bịt kín.
Thi thể thảm không nỡ nhìn của hai mẹ con còn chưa kịp xử lý, hai người lẳng lặng nằm ở nơi đó.
Châu Trạch không rõ vong hồn của hai người có còn ở nơi đó hay không.
Có thể bọn họ vẫn đang ở lại nơi này nhìn thấy hết thảy.
Bởi vì vào lúc này.
Thị giác của Châu Trạch chỉ là thị giác của một người bình thường.
Cánh tay đã bị đứt đoạn có vẻ hơi trống rỗng, không phải cân đối, nhưng Châu Trạch vẫn đang kiên định đi thẳng về phía đám người mặc áo blu trắng phía trước.
Trong mắt bốn người mặc áo blu trắng, Châu Trạch chính là một đầu sói đói, một đầu sói đói đã phát điên.
Đối với Maruta, bọn họ vốn không hề sợ hãi chút nào, nhưng Châu Trạch lại khác, loại khí phách tự tàn này đã đủ để khiến người kinh người. Thêm nữa, có lẽ những người khác không rõ nhưng bọn họ lại rõ ràng, tiếng động vang vọng toàn bộ sở nghiên cứu lúc trước, thật ra chính là tần suất người đàn ông trước mắt này kéo xiềng xích ra.
Ma quỷ.
Đã bị thả ra khỏi lồng giam.
Phủ xuống nhân gian.
Nhưng điều đáng cười là.
Chuyện đầu tiên sau khi ma quỷ phủ xuống.
Lại chính là tẩy rửa tội ác ở nơi này.
Bởi vì anh phát hiện ở đây.
So với địa ngục mà anh nên tới.
Lại càng giống địa ngục hơn.
Lúc này, tiếng cảnh báo vang lên, từ vị trí mấy cổng vào của sở nghiên cứu có một đám binh lính mang súng thật đạn thật tiến vào, sự hiện hữu của bọn họ chính là để trấn áp không cho sở nghiên cứu phát sinh bạo động.
Chỉ tiếc.
Khi bọn họ nhận được mệnh lệnh chẳng ai báo cho bọn họ biết, lần này thứ bọn họ phải trấn áp không phải cái gọi là Maruta không nghe lời, mà là một đầu ác ma vừa thoát khỏi trói buộc.
Một đầu.
Ma quỷ chân chính!
Mấy tên quân cảnh này đầu tiên là tiến vào phòng thí nghiệm, bọn họ có chút khó hiểu vì sao một Maruta cụt tay lại có thể dọa bốn nhân viên nghiên cứu này không ngừng lui về sau, không dám tiến lên phía trước như vậy. Thế nhưng bọn họ vẫn rất chuyên nghiệp mà giơ súng trong tay lên, nhắm thẳng nòng súng về hướng Châu Trạch.
Châu Trạch ngừng bước chân, không tiếp tục đi lên phía trước.
Nghiêng người.
Quay đầu lại.
Nhìn về phía nòng súng đen thui đang ngắm thẳng vào mình.
Bốn người mặc áo blu trắng đang cùng gầm to gì đó, dường như bọn họ đã không dằn nổi mà mệnh lệnh cho đám quân cảnh này bắn, mau mau bắn tên khốn nạn khiến đáy lòng bọn họ phát lạnh này đi!
Thành thật mà nói.
Cho dù là đời trước hay là đời này.
Dường như Châu Trạch vẫn chưa chính thức đối mặt với nòng súng.
Lại còn là tràng diện lớn với một loạt nòng súng như vậy.
Rõ ràng hiện tại mình chỉ có thân phận của một người bình thường.
Rõ ràng bản thân mình vừa rồi phải dùng phương thức tự tàn mới có thể thoát khỏi xích sắt.
Nhưng không biết vì sao.
Hiện tại Châu Trạch.
Lại thật sự không sợ hãi chút nào.
Không chỉ không cảm thấy sợ hãi.
Trái lại anh còn cảm thấy có chút buồn cười.
Loại cảm giác này.
Rất kỳ diệu.
Giống như một người lớn.
Nhìn một đám nhóc chưa tới năm tuổi cầm súng bắn nước nhắm vào mình, đe dọa bản thân mình.
Thậm chí Châu Trạch còn cảm thấy.
Đám nhóc này có chút đáng yêu.
Châu Trạch cũng không biết loại tâm tính này của mình từ đâu tới.
Cũng không hiểu vì sao bản thân mình lại có thể bành trướng một cách không có lý do gì như vậy.
Nhưng ngay khoảnh khắc khi những cảnh quân này gần bóp cò.
Sau lưng bọn họ.
Xuất hiện một bóng người.
Anh ta giống hệt như quỷ mị bỗng nhiên xuất hiện.
Không hề có chút điềm báo trước nào.
- A a a a! ! ! ! ! ! !
- A a a! ! ! ! !
Trong khoảnh khắc.
Năm tên cảnh quân cầm súng này đồng thời kêu thảm, đông thời hóa thành năm cỗ thây khô ngã trên mặt đất. Đám người ấy nằm trên mặt đất, quân phục trên người chúng có vẻ dày và rộng…
Bốn tên mặc áo blu trắng thấy vậy, sợ đến mức xụi lơ trên mặt đất, có người dựa vào tường run rẩy, có người trực tiếp ngồi chồm hổm ôm đầu khóc rống, trong miệng bọn chúng đang không ngừng hô hào bằng tiếng Nhật:
- Ma quỷ! Ma quỷ! ! ! !
Vào lúc này, bọn họ có thể cảm nhận rõ ràng được thị giác và cảm giác của đám vật thí nghiệm, vào giây phút mình sắp làm thí nghiệm với bọn họ.
Châu Trạch nhìn cái tên bỗng nhiên xuất hiện này.
Cái thân thể đã bị tàn phá tới mức không thể tàn phá hơn.
Cái thân thể chỉ còn nửa đầu cùng vị trí ngực trống rỗng.
Đối phương vốn đang nhắm chặt mắt, vào lúc này, con mắt ấy chậm rãi mở ra, ở chỗ sâu trong viền mắt là chỗ trống khiến đáy lòng người tự thấy sợ hãi.
Nhưng từ nơi sâu xa dường như có một loại cảm giác.
Đó chính là anh ta cũng đang nhìn mình.
Thân thiết.
Thân thiết vô cùng kỳ quái.
Đây là sự thân thiết khi huyết mạch tương liên, không, đã vượt qua sự thân thiết của huyết mạch tương liên!
Không cần giới thiệu quá nhiều, thậm chí còn không cần chần chờ quá lâu.
Dù sao loại cảm giác này.
Cũng thật sự quá mức rõ ràng, hơn nữa, chắc chắn sẽ không làm lỗi!
Châu Trạch mím môi.
Có chút khô khốc nói:
- Ngươi... ... Chính là ta?
Đối phương không trả lời.
Chỉ tiếp tục bình tĩnh đứng ở nơi đó, phảng phất như bất luận nhân vật nào thế giới này cũng không thể nhấc lên chút hứng thú của anh ta, ngoại trừ... Châu Trạch trước mắt.
Châu Trạch nhếch môi.
Nở nụ cười.
Rốt cục anh cũng hiểu.
Thứ nằm trong tủ sắt của phòng thí nghiệm.
Rốt cuộc là cái gì.
Lại có thể... ...
Là chính bản thân anh!
Đám người Nhật Bản phát rồ theo đuổi thí nghiệm điên cuồng kia, không biết đã dùng con đường nào, cũng không biết đã dùng phương thức nào, lại có thể phát hiện thi thể của mình lúc trước, sau đó coi mình như tiêu bản đựng trong tủ sắt vận chuyển tới nơi này, bắt đầu tiến hành nghiên cứu và phân tích.
Thậm chí.
Dòng máu mà người thanh niên mặc áo blu trắng đã rút ra từ trong tủ sắt của phòng thí nghiệm, thật ra chính là máu trên thân thể của chính mình!
Người Nhật Bản muốn dùng thân thể của chính mình để làm khuôn mô hình.
Bọn họ muốn... ... tạo thần!
Chẳng trách bản thân mình lại không cách nào thoát khỏi giấc mộng này, chẳng trách cho dù sau khi tỉnh mộng mình lại bị lôi vào đây lần thứ hai, chẳng trách giấc mộng này lại chân thực như vậy!
Hết thảy nguyên nhân, hết thảy nguyên nhân, vào lúc này, rốt cục cũng có một đáp án xác thực!
Bởi vì năm đó, trong sở nghiên cứu này.
Vốn có bản thân mình!
Khi bọn nhóc còn nhỏ.
Cho dù là gia trưởng hay là thầy cô giáo đều sẽ dạy đứa bé ấy cách để giao tiếp trò chuyện với người khác.
Nhưng lại không ai dạy bọn họ.
Phải làm sao để đối thoại với chính mình.
Hơn nữa lại còn không phải loại đối thoại kiểu "để tay lên ngực tự hỏi", văn học thường hình dung một cách khoa trương rằng đó là hành động đang tự giao lưu với bản thân mình.
Mà khi đối mặt với một “bản thân mình” chân chính thì.
Rốt cuộc phải giao lưu như thế nào đây?
Hiện tại Châu Trạch cũng có chút mờ mịt.
Mà mờ mịt khiến anh nghẹn lời.
Anh không biết bản thân nói gì bây giờ.
Cũng không hiểu bản thân nên làm những gì.
Nhưng trong nháy mắt.
Anh bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện mấu chốt.
Đó chính là.
Nếu như giấc mộng là thứ không thể nào thay đổi được.
Nếu như trước giấc mộng này còn có một sự thực đang xảy ra.
Nếu như giấc mộng chỉ là một loại ghi lại, là hiện thân cho những gì đã phát sinh trong quá khứ!
Như vậy.
Có phải điều đó cũng đồng nghĩa với.
Vào giờ khắc này của tám mươi năm về trước.
Thi thể của mình.
Quả thật đã thức tỉnh?
Thức tỉnh.
Ở bên trong sở nghiên cứu này?
Châu Trạch nghiêng đầu nhìn nhìn hai mẹ con bị bịt kín trong thùng, các cô ấy vừa mới chết không bao lâu, nhất là cô bé kia, lại còn nhìn chằm chằm mình trước khi chết, chậm rãi bị hành hạ đến chết ngay trước mặt mình.
Giọng nói của Châu Trạch thoáng chút run rẩy.
Chậm rãi nói:
- Giết bọn chúng đi... ... tất cả mọi người.
Bóng người đã bị tàn phá kia xoay người.
Như đã nghe được phân phó.
Hoặc là.
Anh ta chỉ tuân theo bản tâm.
Ở đây.
Không tồn tại mệnh lệnh của thượng cấp cho hạ cấp.
Chỉ là mình... đang giúp mình làm một việc, mình đang thỉnh cầu bản thân mình, mình đang yêu cầu chính mình.
Là chính mình nghĩ phải làm chuyện này.
Sau đó.
"Bản thân mình" phải đi làm chuyện này.
Châu Trạch cúi đầu, anh nhớ lại hình ảnh năm tên cảnh quân trước khi chết kia, anh cảm thấy cách thức tử vong nhanh chóng dứt khoát này.
Rất đơn giản.
Cũng quá lời cho bọn họ rồi.
Cuối cùng.
Thân thể bị tàn phá kia đi về phía bốn tên mặc áo blu trắng trong góc.
Châu Trạch lại bỏ thêm hai chữ, tạo thành một khúc nhạc dạo đối với hành động lần này.
Đó chính là:
- Hành hạ... ... Giết... ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận