Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1391: Chém Diêm La! (tam) (1)

Vẫn mang theo một loại bình tĩnh như trước.
Anh ta là Vương của âm ti.
Dù là đã đi tới dương gian, thì vẫn như vậy.
Khí chất được tôi luyện từ ngàn năm tôn nghiêm, thực sự đã thấm nhuần đến tận xương tủy.
- Quên rồi?
Châu Trạch mở miệng nói.
Đôi mắt của Sở Giang Vương khẽ nheo lại.
Sau đó.
Châu Trạch di chuyển.
Anh xuất hiện ở trước mặt của Sở Giang Vương.
Ở trong mắt của Sở Giang Vương.
Toát ra hai luồng sấm chớp màu tím kinh khủng.
Đây không phải là lôi phạt trên bầu trời, mà là Lôi Đình Chi Lực do bản thân anh ta nuôi dưỡng mà thành, ở trong tiểu địa ngục Vô Gian mà anh ta nắm giữ, lôi đình này được dùng để trừng phạt những vong hồn nghiệp chướng nặng nề kìa.
Nhưng mà.
Châu Trạch không thèm nhìn đến sự uy hiếp của lôi đình.
Trên thực tế.
Lúc luồng sấm chớp kia đánh vào trên người Châu Trạch.
Thì, một cách tự nhiên, đã bị lệch đi.
Giáng xuống một vị trí cách cả ngàn mét ở sau lưng, bạo phát ra tiếng nổ kịch liệt, tựa như nghiệp hỏa vô biên bỗng dưng bốc lên, triệt để tịnh hóa khu vực kia một lần.
Ngược lại, không có băng sơn địa liệt gì đó.
Chỉ là không khí ở đây.
Sẽ trở nên cực kì trong lành tươi mát trong một đoạn thời gian rất dài mà thôi.
Mà lúc này.
Nắm đấm của Châu Trạch đã tới nơi này.
- Ầm!
Sở Giang Vương bị một quyền đánh bay.
Tất cả mọi chuyến.
Thật ra thì chỉ đơn giản như vậy.
Không có gì rườm rà, cũng không có gì phức tạp.
Cho dù anh có là vương giả đương thời của địa ngục.
Nhưng đánh anh.
So với việc đánh một con chó.
Có gì khác nhau sao?
Luật sư An đứng ở bên cạnh.
Tận mắt chứng kiến trọn vẹn loại “kỳ tích” này.
Không đúng.
Là “thần tích” mới đúng!
Lần trước, khi ông chủ quét ngang địa ngục, anh ta không có ở đó, khi đó ngược lại thì lão Trương đang ở địa ngục, nhưng khi đó lão Trương đã bị đóng băng hoàn toàn không biết có chuyện gì xảy ra, tóm lại, lão Trương cũng thực sự nhìn không rõ, vóc dáng quá thấp bé, không nhìn thấy phong cảnh ở bên trên được.
Nhưng lần này.
Luật sư An lại nhìn thấy hình ảnh Diêm Vương bị ông chủ lớn nhìn mình đánh bay.
Thực sự là bị đập bay hàng thật giá thật nha!
Chẳng qua là, vào lúc này, ngược lại An Bất Khởi cũng không dám nói nữa, ngay cả mông ngựa cũng không dám sờ tới nữa.
Sợ bản thân không cẩn thận lại lắm mồm, với tính cách của ông chủ lớn thì chuyện trực tiếp đưa anh ta tới nơi hỏa táng sớm cũng khó nói được lắm.
Cơ thể của Sở Giang Vương bị trượt đi khoảng chừng một ngàn mét trong rừng.
Trên đất.
Xuất hiện một vệt rãnh thật lớn.
Dường như thoáng cái vũng nước đọng bốn phía chung quanh đã tìm được nơi quy tụ, rất nhanh, trong cái rãnh này đã tràn đầy nước mưa, giống như một con mương được đào gấp vậy.
Châu Trạch chưa tiến vào theo anh ta.
Chẳng qua là chỉ ngồi xổm xuống.
Cúi người xuống.
Đưa tay.
Lại lần nữa múc lên một ít nước mưa ở bên trong con mương mới đào.
Vẫy nước ở trên bàn tay của chính mình.
Ung dung thong thả rửa tay.
Chờ Sở Giang Vương ở bên kia lại đứng lên lần nữa.
Châu Trạch mới chậm rãi mở miệng hỏi:
- Đã nhớ chưa?
Đã nhớ chưa?
Đã nhớ được ban đầu là ai trực tiếp đánh bể pháp thân của anh hay chưa?
Sở Giang Vương có chút không dám tin lắc đầu một cái.
Nói:
- Ngài thế mà lại còn tồn tại.
Cách lần trước Doanh câu quay trở về quét ngang địa ngục, thật ra thì cũng không tới thời gian hai năm, coi như tính toán đâu ra đấy là đã hai năm đi, đối với mấy vị dư tuổi thọ cứ hở một tí hơn ngàn năm này mà nói, cũng chỉ giống như chuyện mới xảy ra ngày hôm qua mà thôi.
Một lần đó.
Đại quân của âm ti được điều động.
Pháp thân của đám Diêm La đồng thời tham chiến.
Tuy nói tổn thất nặng nề.
Nhưng cuối cùng, cũng khiến cho vị kia đi về phía cầu Nại Hà, bước vào nơi không đường về.
Nhưng ai có thể nghĩ tới.
Vị kia.
Lại còn chưa chết.
Ánh mắt của Sở Giang Vương lại lần nữa rơi xuống trên người luật sư An.
Anh ta đột nhiên cảm giác được.
Bản thân anh ta không tiến hành sưu hồn kẻ thú vị này sớm một chút.
Dường như là một sai lầm không nhỏ.
- Thứ ngài muốn, là long mạch sao?
Sở Giang Vương hỏi.
Thân thể của anh ta quả thật là đủ bền chắc, hẳn không phải là sau khi đi lên thì tùy tiện tìm một người trong nhà tang lễ để tùy ý dùng một chút như những quan sai của âm ti khác.
Châu Trạch gật đầu một cái, lại lắc đầu.
Rửa sạch tay.
Châu Trạch đứng lên.
Ánh mắt nhìn lướt qua di thể to lớn của Hầu Tử ở bên cạnh vị này.
- Ông ta nói ông ta sợ tối.
- Sau đó thì sao?
- Phải để cho anh đi xuống cùng với ông ta.
Chuyện đã đồng ý với người ta, không đúng, là chuyện đã đáp ứng Hầu Tử, Doanh câu nhất định sẽ làm được.
Cho dù người đồng ý chuyện này, là chó giữ cửa nhà mình, cũng không phải mình.
Nhưng Doanh câu khinh thường loại chơi chữ như vậy.
Ánh mắt.
Lại lần nữa rơi xuống trên người vị Diêm vương này.
Châu Trạch chậm rãi nâng cánh tay trái của mình lên.
Năm móng tay nhanh chóng mọc dài ra.
Mang theo một loại sáng bóng khác thường.
Phảng phất như thể mảnh không gian ở sau lưng cũng đều bị biến dạng bởi vì loại sắc bén kinh khủng này.
- Cuồng vọng.
Sở Giang Vương không tức giận, cũng không sợ hãi.
Thậm chí anh ta còn đưa tay chỉnh sửa quần áo của mình một chút.
Dù là bộ quần áo này đã bị ngâm trong bùn lầy nước mưa đến không còn gì nữa.
Cảm giác nghi thức thì vẫn phải có.
Những lúc càng có vẻ yếu thế, ngược lại thì càng cần có cảm giác nghi thức.
- Chờ một lát nữa, cho dù ngài có muốn đi, cũng không đi được nữa.
- Dương gian.
- Cũng không có cầu Nại Hà để cho ngài có thể may mắn trốn thoát một lần nữa.
Sở Giang Vương nói ra từng chữ từng chữ một.
Châu Trạch khẽ mỉm cười.
Anh không quá thích loại phương thức đối thoại thanh lịch văn nhã như thế này.
Anh một câu tôi một lời.
Rất khô khan.
Cũng rất nhàm chán.
Cho nên năm đó.
Khi anh nắm giữ địa ngục.
Chỉ có người ngồi ở vương tọa cốt là anh, lúc muốn nói thì có thể nói ngay ra.
Chung quanh.
Không có bất kì loại hàng nào có thể nói chuyện tùy ý như thế này.
Thế giới.
Hoàn toàn yên tĩnh.
Pháp thân của Sở Giang Vương di chuyển.
Thân thể cao lớn giơ nắm đấm lên.
Trực tiếp đập về phía Châu Trạch đang ở bên dưới!
Bạn cần đăng nhập để bình luận