Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 294: Phòng đọc sách đáng sợ! (1)

Sáng sớm hôm sau, đối với phần lớn người làm việc và nghỉ ngơi bình thường, đây chính là thời gian thần thanh khí sảng nhất trong ngày. Mà đối với người làm việc và nghỉ ngơi không có quy luật, thời gian này thường là thời gian gian nan nhất.
Cừ Chân Chân bưng một cái nồi đất, từ trên tầng tiệm cà phê Internet đi ra. Cô ta rất không tình nguyện, nhưng phải làm dựa theo lời anh cô ta dặn dò, đưa dược thiện cho ông chủ của tiệm sách đối diện.
Dưới cái nhìn của Cừ Chân Chân, giữa hai nhà bọn họ vốn không cần phải qua lại thân thiết gì. Chuyện lần trước là do bản thân mình xúc động, nhưng anh trai mình cũng đã cho đối phương một câu trả lời.
Nói cho cùng, cũng do đối phương hơi thích xen vào việc của người khác.
Nhưng dường như anh trai nhà mình lại rất quan tâm ông chủ tiệm sách kia. Rõ ràng đó chỉ là một con chuột đất biết độn địa… Có đôi khi, Cừ Chân Chân thật sự không thể hiểu nổi suy nghĩ của anh trai nhà mình.
Đẩy cửa phòng đọc sách môn ra.
Việc làm ăn của phòng đọc sách rất quạnh quẽ, không giống như tiệm cà phê Internet nhà mình, cho dù chỉ mới sáng sớm cũng không thiếu khách.
Bên quầy bar có một đạo sĩ đang ngồi. Lão mặc đạo bào, cầm một quyển sách bìa vàng ngồi ở chỗ kia tinh tế nhìn xem, thỉnh thoảng lão còn dùng ngón tay sờ sờ môi, dính chút nước bọt để lật trang sách.
Thấy có khách tới, lão đạo ngẩng đầu, hơi nghi hoặc một chút nói:
- Cô đến tìm người à?
Bởi vì lão đạo chưa từng thấy có người nào bưng một chiếc nồi đất lớn tới đây đọc sách cả.
- Ông chủ của các người đang ở đâu? - Cừ Chân Chân hỏi, thái độ rất thờ ơ.
- Mới vừa ra ngoài rồi, đi mua đồ ăn.
Lão đạo không nói láo, vừa sáng sớm ông chủ đã ra mua thức ăn với Oanh Oanh, chuẩn bị lại đào thêm chút rắn rết côn trùng, chuột, kiến… thêm thêm vào thùng tắm cho lão Hứa.
Có đôi khi lão đạo cũng cảm thấy lão Hứa thật đáng thương, lại dính vào thi độc. Lão nghĩ trước đây bản thân mình cũng muốn biến thành cương thi, để có thể sống lâu trăm tuổi gì đấy. Hiện tại trong lòng lão đạo chỉ cảm thấy may mắn không ít, bởi vì ông chủ nói, làm cương thi, hơn 99% là biến thành người có chỉ số thông minh của một tên đần, thậm chí còn quên mất mình là ai, chỉ còn lại một loại bản năng.
Sở dĩ Bạch Oanh Oanh đặc thù như vậy là vì cô ấy có Bạch phu nhân tẩm bổ cho cô ấy hai trăm năm.
- Vậy tôi chờ anh ta trở về.
Đặt nồi đất lên trên quầy bar, Cừ Chân Chân tìm một vị trí ngồi xuống.
Dược thiện giai đoạn tiền kỳ đã được hầm xong, nhưng giai đoạn hậu kỳ vẫn còn mấy dược liệu cần đích thân thêm vào, đồng thời khống chế mức lửa, thật đúng là không thể trực tiếp đặt ở đây rồi đi luôn. Anh trai nhà mình hầm đã lâu, cho dù bản thân mình cho không vừa mắt ông chủ tiệm sách này hơn nữa, cũng không hy vọng tâm huyết của anh trai nhà mình triệt để uổng phí.
Lão đạo không nói gì, tiếp tục xem sách của mình.
Sau khi Cừ Chân Chân ngồi xuống, bắt đầu theo bản năng quan sát hiệu sách này. Bố cục phòng đọc sách cũng không tệ lắm, phong cách trùng tu cũng rất tươi mát thoát tục, cho thấy thưởng thức của người thiết kế.
Chỉ có điều, mở tiệm sách như thế này ở Phố Nam, khẳng định là lỗ vốn.
Duỗi lưng một cái, khóe mắt cô ta liếc qua Deadpool đang ngồi ở trong góc phòng đọc sách, sắc mặt Cừ Chân Chân lập tức đọng lại.
Cái tên mặc quần áo Cosplay kia, rốt cuộc là người hay là búp bê?
Phản ứng đầu tiên của Cừ Chân Chân cho rằng đó là người rối, bởi vì anh ta vẫn luôn không nhúc nhích. Thế nhưng không biết vì sao, trùng trong cơ thể mình lại sinh ra một loại cảm giác xao động, tim đập nhanh đối với người kia.
Đầu ngón tay cô ta nhẹ nhàng bắn ra, một con côn trùng nhỏ có hình thể không khác gì một con bọ rùa từ trên người Cừ Chân Chân rớt xuống, nhanh chóng bò sát trên mặt đất, mục tiêu nhắm thẳng vào Deadpool.
Vậy mà, khi con trùng này vừa đi qua quầy bar, một chiếc trảo thịt xinh xắn đáng yêu lông xù bỗng nhiên vươn ra, lấy tốc độ cực nhanh nắm nó lại.
Sau đó.
Sau quầy bar liền truyền đến tiếng giòn vang, "cót ca cót két".
Cừ Chân Chân nhíu mày, nhìn về phương hướng quầy bar.
Lão đạo vừa cúi người, thấy Hầu Tử đang lột một con trùng ăn, lập tức đưa tay vỗ đầu Hầu Tử một cái, tiếp đó lại lấy tay chỉ nó.
Ý là thứ đồ bẩn như thế mà nó cũng ăn!
Hầu Tử rất ủy khuất, nhưng chỉ có thể một lần nữa ngồi trở lại bên chân lão đạo, dựa lên chân lão đạo chơi điện thoại di động của mình.
Lúc ban ngày, Hầu Tử cũng biết tị hiềm, tận lực không để bản thân mình xuất hiện trước mặt công chúng.
Lão đạo răn dạy việc ăn đồ lung tung của Hầu Tử xong, lại ngẩng đầu, nhìn thấy cô gái bưng nồi đất kia đang nhìn bản thân mình. Lập tức, lão cười đáp lại một tiếng.
Ha!
Đây là đang khiêu khích mình sao?
Đều là một nụ cười mỉm, thế nhưng dưới ánh mắt khác nhau, ý tứ hàm súc trong đó cũng khác hẳn.
Dưới cái nhìn của Cừ Chân Chân, lão đạo đã phát hiện bản thân mình thử dò xét, vì thế đang cảnh cáo bản thân mình!
Anh đã nói rồi, đa số người trộm mộ đều là người thân mang tuyệt kỹ, hơn nữa bọn họ rất ít khi hành động đơn độc, trong khi hành động còn phân công công viện, cho nên thực sự không dễ chọc.
Trước đây, Cừ Chân Chân không coi đó là chuyện đáng kể gì, thế nhưng lần này, cô ta nghiêm túc.
Cừ Chân Chân chậm rãi cúi người, làm bộ gục xuống bàn thiêm thiếp đi. Dưới sự cố sức che giấu, một con rắn nhỏ nhiều màu sắc có kích thước tương đối giống như con giun, chui từ trong tai trái Cừ Chân Chân chui ra.
Vốn là con rắn ngũ sắc sặc sỡ, sau khi rơi lên trên bàn lại biến thành màu của cái bàn, sau khi hạ xuống sàn nhà lại biến màu. Nó giống hệt như tắc kè hoa vậy, có thể căn cứ màu sắc của cảnh vật chung quanh để thay đổi nhan sắc của mình, tạo thành hiệu quả ẩn giấu tốt nhất.
Lần này.
Con rắn này không tiếp tục đi từ quầy bar tới, mà lựa chọn đi một vòng.
Tiểu Hầu Tử đang chơi điện thoại di động dưới quầy ba, đột nhiên nhúc nhích lỗ tai. Nó muốn đứng lên, muốn tiếp tục đi bổ sung an-bu-min cho mình.
Thế nhưng lão đạo nhanh tay nhanh mắt, trực tiếp nắm đuôi con khỉ.
- Lại muốn đi bắt trùng? Tao không cho mày ăn cơm à?
Nói xong, lão đạo lại dùng ngón tay dí đầu Hầu Tử một cái.
Hầu Tử rất ủy khuất.
Đưa tay che đầu của mình.
Tuy rằng tròng mắt nó còn đang do dự nhìn về phương hướng kia, nhưng nó lại không làm trái ý của lão đạo, không đi ra ngoài.
Rắn còn đang bò sát, tốc độ của nó rất nhanh, hơn nữa tốc độ thay đổi màu sắc căn cứ cảnh vật chung quanh cũng rất nhanh. Hầu Tử là nghe được tiếng động, nhưng cái tên ngu ngốc lão đạo này căn bản là không có chút phản ứng nào.
Nhanh.
Nhanh.
Cừ Chân Chân nằm ở trên bàn, từ từ nhắm hai mắt, thế nhưng cô ta có thể mơ hồ cảm thụ được cảm quan của con rắn kia, mặc dù không thể thấy rõ ràng lắm, nhưng có thể cảm ứng thông qua phương diện khác.
Đây là một loại liên hệ giữa kí chủ và cổ trùng, một loại liên hệ huyễn hoặc khó hiểu.
Vậy mà.
Khi con rắn nhỏ vừa du hành đến trước mặt Deadpool thì.
Deadpool vốn không nhúc nhích bỗng nhiên cúi đầu.
Đây là một cái... ...
Anh ta đang tự hỏi.
Anh ta đang nhận thức.
Nhận thức đại khái chừng mấy giây.
Deadpool cho rằng đây là một thứ rác rưởi.
Trong tiệm sách không cho phép xuất hiện rác rưởi!
Sau đó.
Deadpool hé miệng.
Cả người như cóc nhanh chóng khom lưng, vốn đang ngồi trên ghế, hai tay của anh ta nhanh chóng chống đỡ, miệng há ra, vươn đầu lưỡi trực tiếp nuốt con rắn vốn đang vểnh đuôi lên trời, còn tưởng rằng kỹ năng ẩn thân của mình đã đạt max điểm kia vào bụng.
Ngay sau đó.
Sau đó, chỉ trong nháy mắt.
Tử thi lại ngồi lại vị trí cũ, thẳng tắp như trước, phảng phất như anh ta căn bản không hề động đậy vậy.
- Tê tê tê tê tê tê hí... ... ...
Cừ Chân Chân chỉ cảm ứng được cảm giác đau nhức mãnh liệt, phảng phất như bản thân mình đang đưa thân vào trong ao cuồn cuộn axit sunfuric. Cô ta lập tức mở mắt ra, cắt đứt một chút liên hệ cuối cùng với con rắn kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận