Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 673: Không đốt cô ấy, anh sẽ phải hối hận! (2)

Sau một lát.
Lão nhảy xuống tới.
Chạy đến phía trước mua hai cây kem ốc quế về.
Châu Trạch đưa tay nhận lấy kem ốc quế.
Đồng thời nói:
- Trên mông lão có vết bẩn.
- Bẩn?
Lão đạo đưa tay vỗ vỗ phía sau, phát hiện trên tay có một lớp bụi màu trắng.
- A! Thứ gì đây?
Lão đạo lắc lắc tay, có chút ù ù cạc cạc.
Bụi bặm bay lên.
Châu Trạch nhìn nhìn kem ốc quế trong tay mình.
Có chút bất đắc dĩ mà ném nó vào trong thùng rác bên cạnh, một miếng cũng không ăn.
- Ách, ông chủ, ông chủ không mang theo khẩu phục dịch sao?
Châu Trạch lắc đầu.
Lão đạo liếm kem ốc quế một cái, còn có một ít kem dính trên tay lão, lão vươn ngón tay lên liếm...
- Ô uế.
- Ô uế?
Lão đạo có chút ù ù cạc cạc.
Sau đó.
Bản năng.
Lão đạo ngừng động tác trong tay.
Dường như bị hãm hại ra kinh nghiệm.
Lão đạo lập tức chỉ kem ốc quế trong tay, hỏi:
- Cái này ô uế?
Châu Trạch lắc đầu.
- Là tay lão ô uế.
- Tay tôi ô uế? Không phải chỉ là chút bụi thôi sao.
- Không phải bụi.
- Ách... ...
- Là tro cốt.
- ... ... - Lão đạo.
Lão đạo nhìn nhìn ngón tay mới vừa bị bản thân mình liếm quá, có chút ngạc nhiên nói:
- Ông chủ, không phải ông chủ đang nói đùa đấy chứ?
- Tôi rất mẫn cảm với tro cốt.
Châu Trạch trả lời.
Đích xác.
Thứ như tro cốt này, đúng là không phải người chuyên môn rất ít khi tiếp xúc.
Ông chủ Châu ngược lại rất quen thuộc.
Bởi chính mình đã từng bị hỏa táng một lần, thậm chí còn có rất nhiều lần suýt nữa bị hỏa táng.
- Tại sao nơi đây lại có thể có tro cốt?
Lão đạo sắp khóc.
- Một số đứa bé chết sớm, gia trưởng không muốn bọn nhóc tịch mịch, vì vậy mới mang tro cốt của bọn chúng vào, ném ở nơi này, hy vọng con ruột của mình có thể tìm được bạn cùng chơi, có thể tiếp tục vui vẻ.
Trong Disney bị tát tro cốt cũng không phải tin tức mới mẻ gì.
- Ọe!
Lão đạo lập tức chạy đến thùng rác bên cạnh bắt đầu nôn mửa liên tu.
Lúc này.
Một người mặc váy họa tiết công chúa Bạch Tuyết đi tới.
Có chút quan tâm mà vỗ vỗ sau lưng lão đạo.
Dù sao lão cũng lớn tuổi.
Đám nhân viên trong khu vui chơi cũng sợ lão xảy ra chuyện gì.
Châu Trạch vốn không cho là đúng.
Dù sao thì có thứ gì mà lão đạo chưa từng ăn qua?
Không quan trọng.
Nhưng rất nhanh.
Ánh mắt Châu Trạch lần thứ hai chuyển tới.
Không phải nhìn lão đạo.
Mà là nhìn công chúa Bạch Tuyết đã vỗ vỗ lưng lão đạo.
Châu Trạch ngay lập tức tiến lên.
Đưa tay kéo khăn trùm đầu của đối phương ra.
Bắt đầu phát lực.
- A, anh làm đau tôi, ở đây không cho phép như vậy, không cho phép!
Lão đạo mới vừa nôn mửa một lượt có chút nghi ngờ ngẩng đầu, nhìn công chúa Bạch Tuyết đang so tài với ông chủ nhà mình.
Chẳng qua.
Đương nhiên lão đạo hiểu rõ một điều.
Đó chính là ông chủ nhà mình sẽ không nhàm chán như vậy.
Cho nên.
Lão đạo lập tức đưa tay tiến vào đũng quần.
Lấy một tấm bùa giấy ra ngoài.
Ngay cả vết nôn nơi khóe miệng cũng không kịp lau.
Trực tiếp dính lá bùa này lên người công chúa Bạch Tuyết.
- Ông!
Tay Châu Trạch bị bắn ra.
Hơi tê tê.
Cả người lão đạo té lăn trên đất, lăn lông lốc vài vòng.
Công chúa Bạch Tuyết lại lui về sau thật nhiều bước.
Chậm rãi nói:
- Tôi kêu anh đốt, nhưng anh không đốt.
- Anh sẽ phải hối hận.
- Tiểu quỷ sai đại nhân của tôi.
- Bạch phu nhân?
Ánh mắt Châu Trạch ngưng lại.
Lần thứ hai đi lên.
Móng tay dài ra một số.
Lần này.
Châu Trạch trực tiếp kéo khăn trùm đầu của đối phương xuống.
Nhưng sau khi Châu Trạch kéo xuống được.
Toàn bộ công chúa Bạch Tuyết đã ngã trên mặt đất.
Bên trong.
Căn bản không hề có người!
Châu Trạch chợt quay đầu.
Hô lên với lão đạo bên cạnh:
- Mấy người Oanh Oanh chơi ở nơi nào?
Hiện tại Châu Trạch có chút lo lắng, tiết hàn y cứ bất tri bất giác mà trôi qua như vậy, đối với lời khuyên Bạch phu nhân đã đưa ra trước đây, lấy quan hệ của Châu Trạch và Oanh Oanh hiện tại, vốn Châu Trạch không thể nào dùng một mồi lửa thiêu hủy Oanh Oanh.
Chỉ là.
Không giải thích được.
Lời người vừa mới trốn trong bộ trang phục công chúa Bạch Tuyết đã nói vừa rồi…
Lại có ý gì?
Thật là Bạch phu nhân sao? Hay là những con yêu quái khác tác yêu ở chỗ này?
Ở chỗ sâu trong đôi mắt Châu Trạch dần hiện ra một vòng màu đỏ thẫm, đây thuần túy là vì tức giận.
Vốn là vì tên ngu ngốc cứng đầu lâm vào ngủ say vô hạn.
Châu Trạch cảm giác mình nên khiêm tốn một chút.
Lúc trước anh giết sạch quỷ sai trong hộp đêm, thực ra là vì anh quá đói, không còn biện pháp khác để lựa chọn, hơn nữa lúc này địa ngục đang rơi vào tình huống rung chuyển, cho dù là âm ty hay Lục phán có trách nhiệm với lần thực tập này đều không rảnh mà vươn tay tới quản, cho nên giết thì giết, ăn thì ăn, bản thân mình lại có chứng nhận quỷ sai che giấu, sẽ không tạo ra gợn sóng gì.
Lần này mình thật sự định dẫn Oanh Oanh tới Disney chơi một chuyến thật vui vẻ rồi lại trở về.
Cứ cẩn thận mà giấu tài.
Tạm thời để mình tấn thăng đến bộ đầu.
Sau đó lại thử tìm phương pháp có thể khiến tên ngu ngốc cứng đầu thức tỉnh.
Vậy mà.
Khiêm tốn không có nghĩa là phải làm con rùa đen rút đầu.
Hiện tại chỉ cách lúc bản thân mình đánh bại đám Diêm La ở địa ngục chừng một buổi tối, lúc này, tâm tình của ông chủ Châu vốn có chút không ổn định, huống chi, hiện tại lại xuất hiện một tên quỷ dị, dám đến chọc tới vảy ngược của mình!
- Bần đạo gọi điện thoại hỏi một chút.
Lão đạo lấy di động ra, một lát sau, nói:
- Không ai nhận, ông chủ.
Châu Trạch lập tức cởi áo khoác của mình ra, che mặt mình lại, hai cái nanh dài ra, phát ra một tiếng gầm nhẹ trầm thấp.
Người bình thường không nghe rõ.
Nhưng Châu Trạch tin tưởng.
Oanh Oanh cùng với bé trai nhất định có thể cảm ứng được.
Rất nhanh.
Ở sườn phía tây truyền đến hai tiếng tín hiệu giống vậy.
Một cái là bé trai.
Một người khác chính là Oanh Oanh.
Phù...
Oanh Oanh không sao.
- Bên kia là vòng quay tốc độ?
Châu Trạch chạy về phía bên kia, lão đạo theo sát phía sau, rất nhanh, ở chỗ cửa ra, Châu Trạch nhìn thấy Oanh Oanh và bé trai cũng mang vẻ mặt vội vã chạy đến.
Trong tay tiểu loli cầm nước trái cây, đứng cách đó không xa, dường như cô ấy không có hứng thú với mấy trò chơi kia, trước đó cô ấy cũng chưa từng chơi.
Nghĩ tới lúc trước lão đạo gọi điện thoại nhưng không ai nhận, là vì vừa lúc bọn họ đang chơi trò chơi này.
- Ông chủ, đã xảy ra chuyện gì?
Oanh Oanh có chút vội vã mà đi tới bên cạnh Châu Trạch.
Châu Trạch lại trực tiếp đưa tay.
Ôm lấy Oanh Oanh.
Một tay dán sau gáy của cô ấy.
Ép cô ấy vào trong ngực mình.
- Anh ~~~
Oanh Oanh sửng sốt, nhưng bản năng khiến cô ấy bắt đầu kinh hỉ, phải biết xưa nay, ông chủ nhà mình sẽ không biểu hiện ra loại cử động thân mật như vậy ở bên ngoài.
Hơn nữa.
Dường như cô ấy còn cảm ứng được một loại khẩn cấp.
Tiểu loli đang uống nước chanh bên cạnh bĩu môi, vẻ mặt khinh thường.
Sau đó cô ấy trừng mắt liếc bé trai đứng ở bên người cô ấy chuẩn bị đưa tay xem mèo vẽ hổ.
- Chết đi!
- Đã chơi gần hết, chúng ta trở về, quay về Thông Thành.
Trong đoàn người này, Châu Trạch nói cái gì thì chính là cái đó, mọi người lập tức tới lối ra chờ Hứa Thanh Lãng, sau đó trực tiếp tới bãi gửi xe lái xe ra, không nán lại chút nào, trực tiếp lái trở về Thông Thành.
Một khi con người gặp phải uy hiếp không thể khống chế, phản ứng theo bản năng chính là phải quay về hang ổ của mình trước.
Sân nhà quen thuộc, hoàn cảnh quen thuộc, bầu không khí quen thuộc.
Cho dù là trợ giúp không có hiệu quả thực chất, nhưng vẫn có thể khiến người ta cảm thấy an tâm.
Châu Trạch và Bạch Oanh Oanh ngồi chung một chiếc xe, những người khác lại ngồi một chiếc xe khác.
Chờ khi xe lái đến xa lộ thì.
Bạch Oanh Oanh mới hơi khẩn trương hỏi:
- Ông chủ, tới cùng đã có chuyện gì xảy ra?
- Oanh Oanh, trước đây phu nhân nhà cô thật chỉ là một tiểu thư nhà giàu ở triều Thanh sao?
Kể từ lần nghe thấy giọng nói của Bạch phu nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận