Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 918: Mùa xuân thứ hai của ông già (1)

Trong lúc vô tình, anh ta lại càng ngày càng giống con người thật.
- Vẫn... còn... không... được... sao...
Màu đỏ trong mắt Châu Trạch không chỉ không có khuynh hướng rút xuống, thậm chí còn có cảm giác lần nữa biến thành đỏ thẫm!
Nhưng cái tay này.
Thật sự không dám đi cầm cái ly này.
- Ông chủ, anh rất khát nước sao?
Oanh Oanh hỏi.
- Khát...
Châu Trạch khó khăn mở miệng nói.
Oanh Oanh nghe vậy, lập tức cúi đầu xuống, uống sách nước tà trong cái ly đang cầm trên tay, sau đó nhón chân lên, môi chạm môi với Châu Trạch, nước trà được rót vào.
Mùi vị suối nước nông thôn…
Khiến Châu Trạch nghĩ tới lúc mới vừa mang Oanh Oanh về tiệm sách.
Cảm giác anh ngồi ở trước bàn đọc sách uống nước.
Nước trà ấm áp dần dần xuống bụng.
Màu đỏ trong mắt Châu Trạch cũng đang nhanh chóng rút đi.
Thay vào đó.
Chính là màu đen thâm thúy của giếng nước không gợn sóng.
Giống như là mực đậm đặc, xoay tròn trong hốc mắt.
Thân thể cũng theo đó bình phục lại.
Nước trà độ xong rồi.
Lúc Oanh Oanh chuẩn bị tách cánh môi ra lui về phía sau.
Một cái tay lại trực tiếp nắm eo của cô ấy.
Kéo lại gần một cái.
Lúc này hai người càng dán chặt hơn.
Anh!
Hứa Thanh Lãng khẽ cau mày.
Giống như là đang hỏi luật sư An ở bên cạnh hoặc như là đang tự lầm bầm lầu bầu.
- Đây là đang làm gì vậy?
Luật sư An lắc đầu một cái, thành thật mà nói, anh ấy vẫn có chút mơ hồ.
Có vài thứ, đúng là đã vượt ra khỏi phạm vi tầm mắt của anh ấy, bạn muốn anh ấy thiết kế một vài âm mưu quỷ kế hoặc là bố trí mưu đồ gì đó, đều không có vấn đề gì, mò mẫm lăn lộn bên trong chế độ gì đó, cũng không thành vấn đề.
Nhưng loại truyền thụ công phu riêng tư như doanh câu thế này, bạn muốn đọc được?
Bạn nói vậy cũng quá làm khó Tuần Sứ tiền nhiệm như anh đây rồi?
Lão Trương ngồi ở phía sau quầy bar, tiếp tục đưa tay nâng cốc giữ nhiệt chứa cẩu kỷ của mình lên.
Dù là Châu Trạch bỗng nhiên “bùng nổ” trước đó, cũng không quấy rầy đến anh ấy, ngược lại anh ấy hiểu rõ Châu Trạch cũng sẽ không làm gì mình, cho nên bất luận Châu Trạch có như thế nào, anh ấy cũng đều rất bình tĩnh.
Thậm chí lúc này nhìn thấy Châu Trạch ôm Oanh Oanh vào trong ngực.
Anh cũng rất bình tĩnh.
Dù sao trong xương, cũng đã là một ông già mà con cái đã có thể cưới gả được rồi.
Một vài chiêu trò ôn nhu lãng mạn của người trẻ tuổi như thế này.
Cũng sớm thấy rất nhiều.
Trong hốc mắt Châu Trạch, tất cả đều là hào quang màu đen đang lưu chuyển, anh lúc này, ý thức đã hoàn toàn bình tĩnh lại, khí tức cương thi nồng đậm ở trên người vẫn điên cuồng như cũ, nhưng lại giống như bị che đậy lại bởi một tấm màn đen, không còn bùng nổ ra ngoài nữa, nhưng loại ẩn vào bên trong như thế này, lại kinh khủng hơn.
Một con dã thú, dĩ nhiên đáng sợ.
Nhưng một con dã thú có một cái đầu tỉnh táo, càng đáng sợ hơn!
- Như… thế… này... cũng... được...
- Nói nhảm, loại ngu ngốc cố chấp như anh, đã hiếp người ta rồi vài ngàn năm sau anh còn nói nếu không nhờ có anh hiếp người ta đã chết mất.
- Không thể hiểu được.
- Anh… rất… đắc… ý…..
- Uh huh.
- Vậy... thì... đắc... ý... đi…
Giọng nói của Thiết hàm hàm biến mất.
Khiến Châu Trạch có chút bất ngờ.
Lần này anh ấy lại dễ nói chuyện như vậy?
Đang lúc Châu Trạch vẫn còn đang đắm chìm trong loại cảm giác tỉnh táo xen lẫn với điên cuồng này.
Chợt cảm giác.
Đầu lưỡi của Oanh Oanh lại đang chủ động cạy mở hàm răng của mình.
Cô ấy muốn đi vào.
Trong «tu dưỡng bản thân của người hầu gái», sẽ không nói đến chuyện nấu cơm.
Nhưng đối với những chuyện còn lại.
Miêu tả đều rất tường tận!
Rất hiển nhiên.
Oanh Oanh là một người sẽ học hỏi.
Cô ấy sẽ đọc và hiểu.
Bỗng nhiên Châu Trạch rất muốn cười, hiện tại, cho dù là anh, kẻ đã độc thân bằng thực lực, cũng biết cười vào lúc này là một chuyện rất ngu.
Chẳng qua nhìn thấy đám người luật sư An cùng lão Hứa còn đang đứng ở bên kia.
Châu Trạch do dự một chút.
Lùi về sau một bước.
Môi tách ra.
Vài sợi nối liền ở giữa.
Vương vấn không dứt được.
Vị ngọt nhàn nhàn cùng với hơi ấm còn sót lại kia.
Làm cho người ta lưu luyến không gì sánh được.
Oanh Oanh tiếp tục giả vờ như chuyện gì cũng chưa phát sinh.
Cũng không chờ cô ấy suy nghĩ thêm gì.
Tay của Châu Trạch đã từ ở sau gáy của cô, đè mặt cô vào vị trí ngực của mình tiếp tục dịu dàng.
Anh ~~
Châu Trạch ngẩng đầu lên.
Trong cổ họng phát ra một âm thanh run rẩy.
Khí tức cương thi trên người bắt đầu tiêu tan.
Cả người đều khôi phục bình thường.
Nhưng một thân mồ hôi giống như là vừa mới chạy bộ dưới trời mùa hè.
Cảm giác cả người đều dính dấp, không quá thoải mái.
- Ông chủ, anh muốn tắm không?
Người hiểu rõ bạn nhất ở ngay bên cạnh bạn.
Thật ra thì quan hệ thực sự giữa hai người, cũng không phải là thứ gọi là lãng mạn cùng với thề non hẹn biển mỗi ngày, ánh nến lung linh cùng với xinh đẹp tuyệt vời cũng không thể nào kéo dài mãi.
Những thứ này, chỉ tồn tại trong những quyển tiểu thuyết ngôn tình và những bí mật tình yêu được viết bởi những tác giả chưa bao giờ nói về tình yêu của mình mà thôi.
Một ánh mắt, cô ấy liền biết rõ bữa trưa bạn muốn ăn món gì.
Dường như giống như vậy, mới là cuộc sống thật sự.
Châu Trạch đến phòng vệ sinh.
Oanh Oanh cũng đi vào giúp đỡ chà lưng tắm rửa.
Lầu một của tiệm sách.
Hứa Thanh Lãng cùng luật sư An hai mắt nhìn nhau một phen.
Trong mắt hai người đều có vẻ kinh ngạc.
Đây là.
Kết thúc rồi?
Tới quá nhanh, giống như một cơn lốc.
Sau khi thổi cho đất đai hỗn độn, lại tan biến không còn dấu tích.
Không phải.
Ít nhất cũng phải cảm ơn chứ?
Lão Trương tiếp tục uống nước ấm, cười ha ha, so với tuổi tác của lão đạo càng muốn lão đạo hơn.
Bữa ăn khuya tối nay, là do Hứa Thanh Lãng làm, tuy nói thân thể vẫn chưa hoàn toàn linh hoạt, nhưng với những người luôn ăn đồ ở bên ngoài, cũng không thành vấn đề.
Bữa ăn khuya cũng rất đơn giản, lại từ tay nghề tinh xảo của lão Hứa.
Cơm đậu cô-ve và thịt thái hạt lựu.
Hợp với dưa muối và củ cải muối mà phòng sách nhà mình làm.
Ăn kèm là canh rong biển nấu trứng.
Mọi người ăn đến rất hài lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận