Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 987: Anh hùng bốn đời! (2)

- Giúp thì vẫn phải giúp, nói thật ra, lạc đà gầy vẫn lớn hơn con ngựa, mắt thấy âm ty như mặt trời sắp ngả về tây, nhưng muốn bóp chết tiệm sách này, vẫn là chuyện rất đơn giản.
- Ông đành bỏ bộ xương già này, giúp đỡ các con một chuyện.
- Aishh.
- Con cái chính là quỷ đòi nợ.
- Lời này thật sự không sai chút nào.
Lão già mũi đỏ lại uống một ngụm rượu, tự nhiên thở dài.
Lão Trương cũng thở dài một hơi, anh ấy là một người có nguyên tắc, nhưng lại không phải người ngu, rốt cuộc lão nhân gia trước mắt này có tâm tư gì, anh ấy không biết sao?
Nếu đã như vậy.
Lão Trương cũng không giấu giếm.
Nói thẳng:
- Thật ra thì, có một chút tâm tư thì cũng được, tất cả mọi người đều không thiệt thòi, tính cách ông chủ của con, nói như thế nào đây, là một cá…
- Là một kẻ sợ phiền toái, tính cách cũng không được tốt lắm, thích thẳng thắn.
Ý tứ chính là đang chỉ điểm cho ông cố nội nhà mình.
Nên quỳ xuống một cách nhanh gọn thì cứ nhanh chóng quỳ xuống.
Nên biểu hiện lòng trung thành thì phải biểu hiện lòng trung thành.
Ông cháu nhà mình.
Con còn có thế cười nhạo người được hay sao?
- Ha ha, con nghĩ là ông đang đắn đo cái mắc tuần sứ đó?
Lão Trương không trả lời, nhưng ánh mắt tỏ ý: Người cho rằng người đang không do dự?
- Cháu cố à!
Lão đầu đập một phát vào trên đầu lão Trương.
Lập tức hạ thấp đầu của mình xuống, quát nhỏ:
- Thân phận tuần sứ này của ông, không đáng tiền như trong tưởng tượng của con đâu, ít nhất, ở trong mắt ông chủ kia của con cùng với An Bất Khởi, thực sự không đáng tiền như vậy.
- Nếu không có quan hệ với con, hiện tại bọn họ đã sớm xử lý tuần sứ ông đây như một xử lý một cục thịt heo rồi.
- Vậy cái gì đáng tiền?
- Ầm!
Lão già mũi đỏ lại giống như một quả hạt dẻ lông.
Lại thấp giọng.
Mắng:
- Mày thật là ngốc mà.
- Nếu không có khí thế anh hùng bốn đời của Trương gia chúng ta ở đây.
- Mày cho rằng anh ta có thể đảm bảo chắc chắn một đời không âu không lo trải qua cuộc sống gia đình bình thường ở trong cái đống hỗn độn này hay sao?
...
Oanh Oanh hầu hạ Châu Trạch rửa mặt trước.
Sau đó giúp Châu Trạch đẩy đồ ăn đã đặt trên chiếc bàn nhỏ ra.
Cố ý mua thịt lợn, trà khô, suop cơm*, sữa đậu nành đông lạnh từ trấn Hưng Nhân,
(*người TQ ăn canh riêng với cơm, món soup cơm là cơm chan canh)
Món ăn rất đơn giản, dù sao cũng là bữa ăn khuya, quá dầu mỡ cũng không tốt lắm, về phần đồ ăn ở dưới lầu, ừ, vốn dĩ cũng không phải để cho ông chủ ăn!
- Ông chủ, lão đầu ở dưới nhà ấy, là ai vậy?
- Há, ông ta sao, ông nội của lão Trương, không đúng, là ông cố nội.
- Cũng là quỷ sai?
- Tuần sứ.
- Giống với luật sư An?
- Ừ, coi là vậy đi.
- Há, không nghĩ tới nha, lão Trương lại cũng là quỷ nhị đại. (hiểu giống phú nhị đại)
- Phốc!
Cơm canh trong miệng Châu Trạch đều bị phun ra ngoài.
Quỷ nhị đại.
Còn có cách nói này nữa.
- Đúng rồi, ông chủ, nửa giờ trước lão đạo nhận được một cuộc điện thoại liền vội vã đi ra ngoài.
- Ừ, tôi biết rồi.
Châu Trạch lộ ra vẻ rất bình tĩnh, bởi vì lão đạo ấy, cho dù có xảy ra chuyện, cũng có thể chống đỡ được tới lúc nhóm người của mình tới cứu mới đúng.
Đơn giản và thêm vài miếng cơm, vốn dĩ chỉ ăn đêm đối phó một chút, sau khi ăn xong, Châu Trạch đứng lên, đi tới bên bệ cửa sổ hít một hơi thuốc lá.
Luật sư An gửi tin nhắn Wechat, nói là bọn họ thu thập xong hết cũng phải tốn thêm một khoảng thời gian nữa, ít nhất, mang được con sư tử đó về.
Châu Trạch đáp lại “Hiểu" một tiếng, đưa tay đặt lên bệ cửa sổ nhả ra một vòng khói.
Hút thuốc xong.
Châu Trạch đi xuống lầu.
Nhìn thấy Lão vã lão đầu kia đang ngồi ở trên ghế sô pha, nước trà đặt ở trước mặt.
Lão đầu đứng lên, có chút khom lưng với Châu Trạch, thể hiện tư thái rất thấp, Châu Trạch cũng gật đầu một cái với ông ta, tự rót cho mình ly nước, cho thêm mấy viên đá, đi tới, cũng ngồi xuống trên ghế sô pha.
Thật ra thì.
Lúc đối mặt với Châu Trạch, trong lòng lão đầu vẫn có chút không phục, con người ông ta, biết coi tướng, khi còn sống đã thích chơi đùa thứ này, sau khi chết lại càng hiếu học hơn, thành tựu của ông ta trên phương diện trận pháp, không hề kém Hứa Thanh Lãng, hơn nữa ở tầm nhìn kiến thức cũng chính là phương diện quan sát, lại càng vượt qua lão Hứa không ít.
Dường như ông ta có thể khẳng định.
Người đàn ông trước mắt này.
Thu cháu cố nhà mình đến bên cạnh anh.
Bất kể là vô tình hay hữu ý.
Nhất định là muốn đem anh hùng đời bốn đời nhà mình này làm bia đỡ đạn!
Thật ra thì.
Châu Trạch cũng có loại cảm giác này.
Lúc trước Nguyệt Nha đã nói hết rồi.
Lão Trương chỉ phụ trách “xinh đẹp như hoa” là được rồi, dù sao anh ấy cũng là chính trị gia chân chính của tiệm sách.
Một đống hỗn độn, cũng không thể đều là người ích kỷ đi, dù sao cũng phải chọn ra “cá nhân tiên tiến” hoặc là “đơn vị tiên tiến” gì đó.
Cái này bạn gọi là gì, đúng rồi, một trắng che trăm xấu.
Nhưng hết lần này tới lần khác lão đầu lại không thể khẳng định giá trị của chuyện này, thứ nhất, ông ta nghĩ tới chuyện lúc trước người đàn ông này thu cháu cố này của mình làm quỷ sai, hẳn là không suy nghĩ nhiều như vậy.
Thứ hai.
Anh hùng đời thứ tư nhà mình rất đáng tiền sao?
Người ta còn có chủ nhân của U Minh Chi Hải, còn có Thái Sơn đó áp trục không phải sao.
- Nói về nửa năm trước đi, lúc trước địa ngục có xảy ra một đại sự, có một Cự Bá bỗng nhiên tỉnh lại, khuấy động địa ngục đến phong vân biến sắc, tuy nói cuối cùng vị Cự Bá kia cũng bị âm ty trấn áp, nhưng cũng vì vậy mà không ít phán quan tuần sứ của âm ty bỏ mình.
- Chuyện vốn có người làm, cũng không còn ai làm nữa, tôi thì sao, vốn đang trong thời gian bị giam lỏng riêng, không cần làm gì, cũng bị đá ra ngoài làm việc.
- Lý do trước đây tôi bị giam lỏng, cũng có quan hệ rất lớn với An Bất Khởi, tôi phụ trách trông coi tầng thứ mười chín của địa ngục, lúc trước An Bất Khởi dẫn một đám người lẻn vào, và lén lút mở một số phòng giam sau lưng tôi, sau chuyện này, bởi vì thất trách mà tôi bị trách phạt.
Lão Trương cúi đầu, không dám nhìn ông chủ nhà mình.
Châu Trạch cười một tiếng, chẳng qua là chỉ gật đầu một cái và cười cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận