Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 444: Hình ảnh kẻ hung ác hiển hiện!

Tiểu loli đẩy cửa ra, thò đầu vào trong xem xét, thấy Châu Trạch và Bạch Oanh Oanh đều nằm trên giường.
Châu Trạch nằm ở nơi đó đang ngủ say, Bạch Oanh Oanh lại cầm quyển


nữ bộc tự tu dưỡng


dường như mãi mãi không bao giờ đọc xong tiếp tục đọc.
- Hoàng hậu nương nương,
- Móng heo lớn đã ngủ rồi sao?
Tiểu loli nhỏ giọng hô lên.
Bạch Oanh Oanh để quyến sách trong tay xuống, nhìn về phía tiểu loli đang đứng ở cửa nhưng vẫn hơi cười nói:
- Em gái Lâm Phi.
- Chủ tử mới vừa nằm ngủ.
Tiểu loli đi đến, đầu tiên là nhìn thoáng qua Châu Trạch, xác định anh thật sự đang ngủ, sau đó mới tiến đến bên cạnh Bạch Oanh Oanh tiếp tục nói khẽ:
- Chị, có thể giúp em một việc không?
- Nể tình câu nói này của em gái.
- Tất cả mọi người đều là người phụ nữ của chủ tử.
- Chuyện của em chính là chuyện của chị...
Bạch Oanh Oanh không kiềm được cắn môi, không nhịn được cười.
Tiểu loli nhún vai, lôi kéo tay Bạch Oanh Oanh, nói: - Có chuyện này cần cô giúp một chút.
- Cô nói đi.
- Hôm sau, có một quỷ sai tôi quen muốn tới đây, hình như anh ta gặp phải chút phiền phức, cần tôi tiếp ứng cho anh ta khi anh ta tới Thông Thành.
- Ừm?
Bạch Oanh Oanh hơi nghi hoặc một chút, theo lý thuyết những chuyện "nghênh tới đưa đi" này, tuy nói ông chủ nhà mình không thèm để ý, nhưng nếu tiểu loli chủ động mở lời với Châu Trạch, nhất định Châu Trạch sẽ gật đầu đáp ứng.
Cho dù bản thân ông chủ lười ra mặt, cũng sẽ phái một người trong tiệm sách cùng ra mặt với tiểu loli.
Nói cách khác, tiểu loli không cần phải lén lén lút lút đi cầu bản thân mình.
- Trước đây người kia đã từng truy sát lão đạo và người phụ nữ họ Đường kia.
Bạch Oanh Oanh lộ ra vẻ hiểu rõ.
Cho nên.
Chuyện này không thể để những người khác trong phòng sách biết.
Oanh Oanh rõ ràng, tuy ông chủ nhà mình và cái vị Dung Thành kia không có giao tình gì, nhưng giữa bọn họ đã có một phần tình cảm hương khói nhang đèn, sau khi người phụ nữ họ Đường kia tới Thượng Hải còn từng trở về hỗ trợ Châu Trạch một lần.
Về phần lão đạo lại càng không cần phải nói, nếu như lão đạo biết tiểu loli vốn định trợ giúp quỷ sai từng truy sát lão ta.
Lão đạo.
Nhất định lão đạo...
Nhất định bản thân lão đạo không dám lên, nhưng lão tuyệt đối sẽ không ngừng xúi giục ông chủ Châu tới nếm thử mùi vị quỷ sai tươi mới đại bổ.
Cũng bởi vậy, tiểu loli chỉ có thể cầu Bạch Oanh Oanh.
Thực lực của lão Hứa quá thiếu thốn, lão An thì ngoài Châu Trạch, ai cũng không thể sai khiến anh ta được, cũng chỉ còn lại mình mình.
- Phiền phức không? - Bạch Oanh Oanh hỏi.
- Quá phiền toái, chúng ta cứ trực tiếp bỏ qua là được. Tiểu loli nói như đó là chuyện đương nhiên.
Ngụ ý chính là có thể giúp đỡ thì giúp đỡ, nhưng nếu như quá phiền phức, vậy bọn họ sẽ có thể bán thì bán.
- Ừm. - Bạch Oanh Oanh gật đầu, có thể xem là đáp ứng.
Tiểu loli rất vui vẻ, sau đó chủ động cởi quần áo chuẩn bị tiến vào trong chăn đệm ngủ một giấc, kết quả cô ấy bị Bạch Oanh Oanh đưa tay đẩy xuống.
- A!
Tiểu loli bĩu môi.
Rất khó chịu.
- Đi tắm đã, chưa tắm không được lên giường, ông chủ không thích.
- Móng heo lớn có bệnh thích sạch sẽ là đáng ghét nhất.
Tiểu loli tức giận chạy ra ngoài.
Sau hai mươi phút.
Cô ấy đã thay một bộ áo ngủ, tóc còn hơi ẩm chạy trở về, cô ấy xòe hai tay trước mặt Bạch Oanh Oanh, nói:
- Tôi đã tắm rửa bản thân thật sạch sẽ.
Nói xong.
Rốt cục cô ấy cũng chui vào ổ chăn.
Chẳng qua, vì lý do an toàn, tiểu loli vẫn ngủ bên phía Bạch Oanh Oanh, không chen chúc phía Châu Trạch.
Bạch Oanh Oanh tiếp tục đọc sách.
Tiểu loli nghiêng đầu qua nhìn nhìn bìa sách, nói: - Cô xem cái này không có tác dụng đâu.
- Ừm?
- Cho dù tri thức lý luận có phong phú hơn nữa cũng không mạnh mẽ như thực chiến, vẫn phải thực tiễn nhiều một chút thì tốt hơn.
- Thực tiễn?
- Đàn ông đều là móng heo lớn, muốn anh ta không khống chế nổi mình, điều kiện tiên quyết là cô phải trêu chọc được anh ta.
Tiểu loli trưng ra giọng điệu của người từng trải.
Đúng là.
Trên phương diện chuyện nam nữ, tiểu loli là một người từng trải thật.
Chỉ tiếc, thân thể này của cô ấy quá nhỏ, hơn nữa cô ấy còn phải suy nghĩ cho chủ của thân thể này.
Không thể nào bung xõa bản thân.
Nếu như trước đây cô ấy tiến vào cơ thể một thiếu phụ, đoán chừng tiểu loli đã sớm high từ lâu rồi.
Bạch Oanh Oanh suy nghĩ một hồi lâu mới hiểu rõ ý của tiểu loli.
- Anh anh anh!
- Nhưng phía dưới của người ta là băng.
- Cô bị ngu sao? Không lẽ miệng cô cũng đóng băng?
- Tay cô cũng đóng băng?
- Trong chỗ này của cô.
- Trong chỗ này của cô.
- Trong chỗ này của cô đều là băng sao?
Tiểu loli đứng lên, dứt khoát không ngủ nữa, đoán chừng là vì Bạch Oanh Oanh mới vừa đồng ý giúp cô ấy, cho nên lúc này cô ấy không mắng "cương thi ngu xuẩn", mà bắt đầu làm giáo viên giáo dục giới tính.
Trước đây Bạch phu nhân đã từng nảy sinh tình cảm với thư sinh kia, nhưng phẩm hạnh của thư sinh kia không đoan chính, sau khi không thể làm chuyện thân mật với cô ấy đã tung tin đồn thất thiệt, khiến Bạch phu nhân bị người nhà xử tử để bảo toàn danh tiếng của cả gia đình.
Cũng bởi vậy, đối với chuyện trên phương diện này, Oanh Oanh không biết gì cả.
Đặt ở thời cổ đại, trước khi cô gái xuất giá sẽ được lão ma ma trong nhà cầm đông cung đồ tới giảng giải, bày cho mình nên làm như thế nào thế nào.
Trong lúc thầy trò đang giảng bài như lửa bỏng dầu sôi.
Ông chủ Châu vốn đang ngủ sâu đột nhiên cảm giác được giường lay động.
Mơ mơ màng màng mở mắt ra.
Anh nhìn thấy đổ mồ hôi nhễ nhại.
Nhìn thấy tơ đỏ xốc xếch.
Châu Trạch mơ mơ màng màng nghĩ.
Giấc mộng này thật không tồi.
So với mấy giấc mơ vừa mơ đã đi ra đi vào địa ngục kia thì nó tốt hơn nhiều.
Trở mình.
Châu Trạch lại ngủ tiếp.
... ... ...
Tửu phùng tri kỷ ngàn chén còn thiếu, nhưng vì lớn tuổi, không thể uống nhiều.
Trước đây lão đạo đã từng nghe ông chủ nhà mình nói, số lượng người trúng độc cồn hàng năm được đưa vào bệnh viện cấp cứu nhưng không cứu được, trực tiếp tử vong nhiều vô số kể.
Bởi vì rất nhiều người sau khi có biểu hiện trúng độc cồn, người bên cạnh đều cho rằng anh ta chỉ uống quá nhiều, cần được nghỉ ngơi một lát, mà điều này cũng khiến bệnh nhân bị lỡ cơ hội cứu chữa tốt nhất, chờ khi bọn họ thực sự phát hiện có điểm gì đó không đúng, đưa bệnh nhân đến bệnh viện thì tim của bọn họ đã không còn đập nữa.
Ông lão đang thu dọn bát đũa, lão đạo vốn định hỗ trợ, nhưng ông lão nói không cần.
- Vậy tôi về nhé.
Sắc trời không còn sớm, cơm tối cũng đã ăn rồi, đã đến lúc phải cáo từ.
- Đường ban đêm không dễ đi, ông cẩn thận một chút. - Ông lão nhắc nhở.
- Ha ha, sợ gặp quỷ sao?
- Sợ, đương nhiên sợ.
- Quỷ có gì phải sợ.
Lão đạo vênh váo hò hét phất phất tay, ra cửa.
Tục ngữ nói, ăn no ấm cật, lão đạo đi xuống tầng, khi lão đi ngang qua đường tắt lại nhìn thấy em gái kia ngồi ở cửa, tay đang đút trong áo lông.
Lão đạo vặn vẹo uốn éo eo, sau khi kiểm tra thân thể một hồi, suy nghĩ một chút, cuối cùng lão đạo vẫn đi tới.
Lão phu liêu phát thiếu niên cuồng,
Nhất thụ lê hoa áp hải đường! (1)
(1) Tạm dịch: Già này rồi lại giở thói ngông cuồng của tuổi trẻ, một cây hoa lê đè hải đường (ý chỉ già rồi còn máu, còn muốn đè gái trẻ).
Thận hư có thể là do sau khi mệt nhọc quá độ.
Đương nhiên, đây không phải chuyện khó xử nhất.
Khó xử nhất chính là.
Lão đạo chuẩn bị tính tiền Wechat hoặc trả tiền Alipay.
Đột nhiên sờ túi.
Phát hiện di động của mình không ở trên người mình.
May là mấy em gái nơi này đều là người hiểu chuyện.
Tuy rằng lão đạo không bản lĩnh đến mức có thể chơi gái miễn phí như Liễu Vĩnh "bờ dương liễu, lúc trăng tàn gió rét".
Nhưng cũng có thể tính là người bằng hữu trung niên, lão niên của đám phụ nữ nơi đây.
Bọn họ không cảm thấy lão đạo định chơi trò quịt tiền.
Thậm chí còn tri kỷ nói không cần trả thù lao cũng không sao.
Lão đạo còn suy nghĩ một phen, đoán chừng vừa rồi khi mình đặt di động trên bàn ông lão kia, uống rượu hăng say quá, khi đi về đã quên cầm theo luôn.
Sau khi trấn an em gái kia, để em ấy chờ mình một lát, lúc này lão đạo mới "chầm chậm" mà lại lên tầng.
Cửa còn chưa đóng, chỉ đẩy nhẹ đã đẩy ra được.
Trong phòng tắt đèn.
Một mảnh đen nhánh.
- Này, lão đệ, lão ca để quên điện thoại di động ở đây nên đến lấy điện thoại, lão đệ có ở đây không?
Lão đạo đứng ngoài cửa kêu một tiếng, không ai đáp lại.
Lão đạo dứt khoát tự mình sờ soạng mở chốt.
Nhưng sau khi mở công tắc đèn lại không sáng lên.
Bóng đèn hư rồi sao?
Lão đạo lục lọi đi tới bên cạnh bàn cơm, tìm một lúc lâu mới sờ được điện thoại di động của mình.
Cảm tạ trời đất, di động còn ở đây, có thể xuống dưới trả tiền cho em gái kia.
Em gái kia cũng thật không dễ dàng.
Mình cũng không thể ăn không của người ta được.
Lão đạo mở đèn pin trên điện thoại di động, chiếu một cái, lại tới một vị trí khác bật đèn lên, phát hiện cái đèn này cũng không sáng.
Cầu dao trong nhà đứt rồi sao?
Nhưng lão đệ của mình đi đâu rồi?
Hơn nửa đêm cửa cũng không khóa, người cũng không ở trong nhà sao?
Không phải lão ta nói bản thân đã mắc chứng già nua si ngốc à?
Không phải sau khi uống nhiều rượu với mình quá, phát bệnh chạy ra ngoài rồi đấy chứ?
Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Lương tâm của lão đạo thực sự sẽ không yên.
Lão đạo đi tới phòng bếp nhìn một chút, sau đó lại đi tới phòng vệ sinh nhìn thoáng qua, đều không có người.
Đẩy cửa phòng ngủ ra.
Lấy đèn pin chiếu một cái.
Trên tấm chiếu duy nhất bên trong cũng không người.
- Không phải đâu, lão ta thực sự chạy ra ngoài rồi sao?
Lão đạo sờ sờ đầu, có chút bận tâm.
Lão theo bản năng đẩy cửa căn phòng thứ hai ra.
Bên trong chỉ có một tủ đông.
Không còn vật gì khác.
Đều không người.
Cũng không ở nơi này.
Xem ra lão ta thực sự đi ra ngoài rồi.
Giữa lúc lão đạo chuẩn bị đi ra ngoài tìm người thì.
Bỗng nhiên lão do dự một chút.
Ánh mắt lại nhìn về phía tủ đông kia.
Vì sao lão cảm thấy.
Tủ đông kia như đã bị di động qua?
Không chắc chắn lắm, nhưng lão cứ có loại cảm giác này.
Lão đạo đi vào, cầm đèn pin trên điện thoại di động đi đến soi vào phía trong.
Trên vách tường, chiếu ra bóng ngược của lão đạo.
Rất dài.
Rất cao.
Như sơn màu đen bị tạt lên trên tường.
Tủ đông đang đóng, nhưng lão đạo nhớ kỹ lúc trước khi bản thân mình nhìn lần đầu, tủ đông được đặt ngang, nhưng lúc này nó lại được đặt đứng.
Đưa tay.
Kéo cửa tủ đông ra.
Tay lão đạo run mạnh.
Thiếu chút nữa hét lên thành tiếng.
Thịt.
Tất cả đều là thịt.
Thịt tràn đầy một tủ đông! ! !
Thịt nhiều vô cùng! ! !
Nhưng rất nhanh,
Lão đạo phát hiện trong tủ đông này đều là thịt gà, thịt vịt, thịt bò còn có chân giò hun khói và vân vân, toàn bộ đều là thịt bình thường.
Sợ bóng sợ gió một hồi.
Phù.
Xem ra.
Mình đã bị cái dương vật kia ép ra bóng ma tâm lý.
Lão đầu này cũng thật là, biết lão thích ăn thịt rồi, nhưng lão cũng không cần phải tồn trữ nhiều thịt như vậy chứ?
Chẳng lẽ lão sợ bản thân mình ra ngoài mua thịt sẽ lạc đường, cho nên dứt khoát mỗi lần ra ngoài liền mua một đống lớn trở về cất ăn dần sao?
Lý do này cũng hợp lý nhỉ.
Đối với ông lão kia.
Mỗi một lần ra ngoài đều tương đương với đi dạo một vòng qua Quỷ Môn Quan.
- Ừm?
Đây là cái gì?
Lão đạo đưa tay, vừa một đèn pin chiếu vào tủ lạnh, vừa dùng tay dịch chuyển đống thịt bò thịt gà đông cứng phía trên ra.
Sau khi dịch chuyển rồi.
Thấy một màn ở phía dưới.
Con ngươi lão đạo lập tức co rút lại.
Thân thể cứng đờ.
Di động cũng rơi vào bên trong tủ đông.
Trong lúc nhất thời.
Cả phòng.
Một mảnh đen nhánh!
- Mẹ trứng! ! !
10 giây sau.
Trong cả nhà trọ
Vang lên tiếng la thảm thiết của lão đạo!
Bạn cần đăng nhập để bình luận