Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 474: Tiểu loli và bé gái

Cảnh sát trong cục công an thành phố đến, tuyến cảnh giới cũng được treo lên, bên ngoài có rất nhiều xe cảnh sát ngừng lại.
Hiện tại bọn họ đã phát hiện ra một thi thể.
Một bà già.
Thân phận đã được điều tra rõ, đây là mẹ Chu Thần Hạo, cũng chính là bà nội của bé gái Chu Thắng Nam.
Tên Từ Mai Quyên.
Thi thể chỉ có phần cổ lên đầu, bộ phận phía dưới không ở trong bồn cầu.
Một mình Châu Trạch đứng ở cửa hút thuốc.
Thật thú vị.
Rõ ràng là vì sự kiện hành hạ trẻ em phát sinh, mình mới cố ý tìm đến gia trưởng cô bé hỏi thử, kết quả lại có thể phát hiện một gói quà lớn.
Lúc này, lầu trên cũng truyền đến tiếng gọi ầm ĩ của bọn cảnh sát, dường như ở đâu đó lại có phát hiện.
Ông chủ Châu cũng đi lên bậc thang, anh có thể tính là người quen cũ của đội cảnh sát Thông Thành, lần này anh lại tới với lão Trương và cảnh sát Trần, nên không có cảnh sát nào ngăn cản anh.
Tranh sơn dầu vốn được treo trên vách tường đã bị đào ra, trong vách tường kép là một nữ thi không đầu bị ghim chặt.
Nữ thi đang bị ghim theo tư thế chổng ngược.
Hai chân ở trên, hai tay ở dưới.
Vị trí bàn tay và bàn chân đều bị đinh cố định, những vị trí khác dường như còn được nhựa cao su gia cố.
Như một con.
Thằn lằn phơi.
Đúng vậy.
Da dẻ của nữ thi khô quắt không gì sánh được, như búp bê bị xì hơi.
Châu Trạch đến gần hơn một chút, tỉ mỉ quan sát một chút.
Vừa vặn, một cảnh sát hình sự bên cạnh mở miệng nói: - Đây có phải những bộ phận khác của thi thể được phát hiện trong phòng vệ sinh không?
- Không phải.
- Không phải.
Châu Trạch và cảnh sát Trần cùng nhau mở miệng.
Cảnh sát Trần nhìn về phía Châu Trạch, ra hiệu mời Châu Trạch nói trước.
- Là nữ thi, chuyện này có thể nhìn ra được, hơn nữa sau khi chết máu tươi đã bị hút ra hết, cho nên mới tạo thành dáng dấp bây giờ. Tuy nói nhìn thoáng qua thi thể đã bị “co rút” đi nhiều, nhưng dựa vào một số chi tiết có thể phán định, tuổi tác của nữ thi này không thể nào quá lớn, tối đa cũng chỉ ba mươi.
- Không phải người lớn tuổi như Chu Mai Quyên.
Cảnh sát Trần gật đầu, biểu thị đồng ý với cách nhìn của Châu Trạch.
Cảnh sát hình sự đang ghi chép bên cạnh có chút khó khăn nuốt một ngụm nước bọt.
Bởi vì phán đoán này đồng nghĩa với vụ án này vốn chỉ có một mạng, lập tức biến thành hai mạng.
Mới vừa rồi, Thông Thành bị vụ án giết người liên hoàn mười sáu năm quấy tới lòng người bàng hoàng, hiện tại đúng là sóng trước vừa đi, sóng sau lại tới.
- Khụ khụ... ...
Châu Trạch ho khan vài tiếng.
- Làm sao vậy?
- Bị mùi gì đó làm sặc.
Nói xong, Châu Trạch đi về phía trước vài bước, hiện tại thi thể còn chưa bị lấy xuống, bởi vì rõ ràng để xử lý thi thể, hung thủ đã phải tiêu tốn không ít sức lực, cho dù cảnh sát muốn lấy thi thể xuống cũng phải ghi chép xong tất cả chi tiết xung quanh trước đã, Những thứ này có thể mang tới tác dụng mấu chốt cho việc điều tra vụ án.
Châu Trạch đưa tay nhéo nhéo trên cánh tay nữ thi.
Mặc dù thi thể của nữ thi này đã khô quắt, nhưng trên da lại co dãn khác thường.
- Trong thi thể có đồ vật gì đó.
Châu Trạch nói.
Quả nhiên, không nằm ngoài dự đoán của Châu Trạch, đúng là trong thi thể có đồ vật thật. Sau khi gỡ thi thể xuống giao cho pháp y làm kiểm tra sơ bộ, cho ra một phát hiện, đó chính là đã có người đổ thủy ngân vào trong thi thể, nhưng số lượng thủy ngân được đổ bào cũng không lớn.
- Treo ngược thi thể lên có ý nghĩa thế nào? - Cảnh sát Trần hỏi Châu Trạch.
- Cảnh sát, cô hỏi lầm người rồi, tôi thật sự không biết, tôi còn tưởng rằng cô sẽ biết gì đó nữa đấy.
Bức


Quỷ Sai Tặng Con Trai


trước đó.
Ông chủ Châu thân là quỷ sai chính tông, thế nhưng quỷ sai chính tông như anh còn không biết.
Thế mà cảnh sát Trần lại có thể rõ ràng.
Người phụ nữ này thật sự tinh thông đủ loại sách, đọc hiểu rất rộng.
- Phần lớn án giết người, giết do cảm xúc mãnh liệt chiếm đa số. Bởi vậy, trên cơ bản là sau khi giết người, hoặc là chạy trối chết, hoặc là cố nén qua loa xử lý xong thi thể.
- Mà trong vụ án giết người này, việc tiến hành một vài hành động quái dị đối với thi thể mình đã giết, thường thường là hung thủ muốn dựa vào phương thức này để chứng tỏ một loại thái độ. Một số hung thủ thật sự theo đuổi loại cảm giác về nghi thức, thậm chí, mục đích bọn họ giết người rất có thể là vì cảm giác nghi thức này.
- Ah? - Châu Trạch hứng thú.
- Hút máu trong thi thể ra sau đó lại đổ một ít thủy ngân vào, thủy ngân có hiệu quả chống phân huỷ thi thể, có thể khiến người này bị dày vò 'trọn đời' trong tường?
- Treo ngược thi thể hẳn là biểu lộ sự trào phúng của hung thủ đối với người chết, thậm chí là căm hận. Đây cũng là báo thù, hơn nữa còn tính toán mọi cách để báo thù.
- Vậy chúng ta nên điều tra quan hệ giữa người trong gia đình này với mạng xã hội trước, đúng không?
- Đúng, tôi lập tức sai người tìm hiểu.
Cảnh sát Trần đi tới trước mặt những cảnh sát hình sự khác, hạ lệnh.
Nhìn thi thể một hồi, Châu Trạch dứt khoát đi ra, đứng trên ban công nhìn xuống phía dưới, sau đó lại nhìn sang bốn phía. Ở chỗ này có thể nhìn ra xa đến Lang Sơn.
Đối với người sinh ở đồng bằng, chỉ cần có núi là đã tốt rồi, trên thực tế Lang Sơn chỉ như đống đất nhỏ so với ngọn núi thật sự ở bên ngoài.
Chỉ có điều phòng ở phía dưới Lang Sơn lại đắt tới điên cuồng.
Châu Trạch nhớ kỹ, Oanh Oanh đã từng than thở với bản thân mình, cô ấy nói cô ấy mua hai căn nhà phía dưới núi.
Trong hiện trường phát hiện án này.
Ông chủ Châu đã thấy thi thể trong bồn cầu, sau đó tới thi thể trong tường, cuối cùng tới đây.
Còn có thể quan tâm tới chính sách giá nhà đất của quốc gia.
Cũng đúng là kỳ lạ.
Chỉ có điều, thật ra cũng bình thường, người chết và vân vân, ông chủ Châu đã thấy quá nhiều, thấy mấy thứ đen tối quá nhiều sẽ cảm thấy không có gì lạ nữa, trái lại càng ưa thích những thứ đơn giản như ánh sáng mặt trời.
Chuyện này cũng giống như sau khi xem nhiều phim Nhật Bản, sẽ cảm thấy mấy bộ phim Hương Cảng những năm trước đó thật mẹ nó có hơi thở nghệ thuật.
- Ông chủ.
Lúc này, Lão Trương đi tới ban công, đưa một điếu thuốc cho Châu Trạch.
Châu Trạch kẹp điếu thuốc lá bên tai chứ không hút.
- Ông chủ, tôi khổ quá.
Lão Trương cảm thán nói.
Từ sau khi anh ta mượn xác hoàn hồn trở về, Thông Thành liên tục xuất hiện vụ án tai nạn chết người. Vụ án này rất có thể biến thành thảm án diệt môn.
- Chuẩn bị tuyên bố lệnh truy nã bắt Chu Thần Hạo.
Thi thể vợ ông ta ở chỗ này, thi thể mẹ anh ta cũng ở nơi đây.
Như vậy, hiện tại nam chủ nhân đã mất tích trong nhà này, hiển nhiên biến thành đối tượng hoài nghi lớn nhất.
- Tôi cảm thấy mấy người có thể tốn chút thời gian tìm thử xem, nói không chừng trong biệt thự này còn có kinh hỉ.
- Ông chủ, ý của ông chủ là?
- Anh Từ nói không sai, thủ pháp và thủ đoạn giết người của hung thủ không giống như người thường có thể làm được, nhất là loại hành vi sau khi giết người lại che lấp theo kiểu khoe khoang bịt tai trộm chuông, thể hiện hung thủ là một người có tâm lý tố chất rất mạnh lại rất giàu kinh nghiệm.
Kinh nghiệm, chính là kinh nghiệm giết người.
Mà rõ ràng, Chu Thần Hạo hơi không phù hợp với những miêu tả này.
- Báo cáo, chúng tôi phát hiện trong xe đậu ở bên ngoài căn nhà này có một nam thi, sơ bộ nhận định đây là thi thể nam chủ nhân căn nhà Chu Thần Hạo.
Một cảnh sát hình sự tới báo cáo.
Cảnh sát Trần gật đầu, ra hiệu cảnh sát hình sự dẫn đường, cô ấy muốn đi xuống xem thử.
Lão Trương dập tắt tàn thuốc trong tay, cắn môi nói:
- Lần này thì hay rồi, người một nhà đều chết hết.
- Không, còn thiếu một người.
- Ah, đúng, nói như vậy, bé gái kia có thể nhặt được một mạng, cũng có thể coi là may mắn.
- Lão Trương.
Châu Trạch lấy điếu thuốc mình vừa kẹp bên tai xuống.
Tay chậm rãi mở ra.
Trong lòng bàn tay là điếu thuốc lá.
- Sao vậy?
- Anh nói thử xem, liệu khả năng này có thể không?
- Khả năng gì?
- Rất có thể cô bé còn sống, không phải vì cô bé may mắn đào thoát được.
... ... ...
Bé gái vẫn đang chờ trong hiệu thuốc, bởi vì mới làm giải phẫu xong, cho nên tạm thời không tiện di động.
Tiểu loli vừa ra cửa đi mua chút văn phòng phẩm.
Bởi vì phòng đọc sách của Châu Trạch không định kiếm tiền từ trong tay học sinh, nên không có những thứ như văn phòng phẩm.
Nghỉ hè sắp kết thúc, chỉ còn hai ngày nữa, cô ấy phải làm bài tập về nhà.
Đừng nói.
Khi tiểu loli bắt đầu làm bài tập, cô ấy không cảm thấy phiền chán chút nào.
Khi trở về đi ngang qua hiệu thuốc.
Nhìn thấy Phương Phương đứng ở cửa.
- A, Tiểu Nhụy, em có muốn vào chơi một lát không? Bên trong có một cô bé mới tới, lớn lên đáng yêu như em vậy.
Lông mày tiểu loli nhíu một chút.
Chị khen một người phụ nữ khác xinh đẹp giống như tôi.
Là có ý gì?
Là phụ nữ đều cảm thấy phản cảm với lời khen này.
Mà thật ra Phương Phương chỉ cảm thấy thương cảm cho bé gái, nên định kêu tiểu loli vào trò chuyện với người ta một lát. Dưới cái nhìn của cô ấy, hai người đều là cô bé, càng có thể dễ dàng thân cận hơn một chút.
Chỉ tiếc.
Tiểu loli chỉ là người thoạt nhìn như cô bé mà thôi.
Chẳng qua.
Không biết từ lúc nào.
Bé gái đã có thể tự mình xuống giường, cô bé không tiêm thuốc tê, cho nên không thể mê man gì đó.
Bé gái mặc quần áo, che lấp vết thương chồng chất trên người mình, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo rất đáng yêu.
Tiểu loli đứng ở cửa tiệm thuốc, nhìn bé gái bên trong.
Bé gái đứng trong hiệu thuốc, không nhúc nhích nhìn tiểu loli.
Tiểu loli vẫn đi đến, bởi vì cô ấy không thể không thừa nhận, bé gái này thật sự rất đáng yêu.
Ha ha.
Chị thích nhất là mấy cô bé đáng yêu.
Tiểu loli đi tới trước mặt bé gái, duỗi nhẹ tay véo lên mặt bé gái.
Bởi vì lúc trước cô ấy ra ngoài mua văn phòng phẩm, cho nên cô ấy không biết chuyện đã phát sinh trong hiệu thuốc, cũng không hiểu dưới quần áo của bé gái đáng yêu trước mặt mình đã cất giấu hắc ám như thế nào.
Bé gái hơi nghiêng đầu, hơi nghi hoặc một chút mà nhìn tiểu loli.
Tiểu loli buông đồ trong tay xuống, đưa hai tay ra nắm lấy mặt của bé gái, chỉnh đầu bé gái nghiêm túc lại.
- Khi còn bé phải dưỡng thành thói quen tốt, đừng động một chút lại nghiêng đầu.
Bé gái gật đầu.
Chỉ là.
Sau khi tiểu loli buông tay.
Bé gái đầu nghiêng đầu.
Tiểu loli làm bộ rất tức giận mà hỏi thăm: - Làm gì vậy, con nít phải nghe lời!
Phương Phương đứng ở cửa nhìn thấy tiểu loli nghiêm trang giáo dục em gái, che miệng đang cười trộm.
Vừa vặn lúc này có khách đến mua thuốc, cô ấy liền đi làm việc, để lại hai đứa bé tự chơi với nhau.
Tiểu loli lại một lần nữa chỉnh đầu cô bé lại.
- Ngoan, nghe lời!
Buông tay ra.
Đầu bé gái lại nghiêng.
- Này, em cứ như vậy là không muốn nhìn thẳng vào chị sao?
Bé gái gật đầu.
- Vì sao?
- Bởi vì... bởi vì... - Bé gái có chút không biết làm sao, dường như bé gái không hiểu được cách dùng từ miêu tả, nhưng vẫn chậm rãi nói:
- Bởi vì.
- Dì.
- Vết thương trên người của dì.
- Còn nhiều hơn vết thương trên người của cháu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận