Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1368: Lộ tẩy! (1)

Như vậy.
Vị ở trước mắt này.
Rốt cuộc là ai?
Cảnh tượng thay đổi.
Từ bếp nướng than biến thành rừng già.
Nhưng có một chút không thay đổi.
Đó chính là cảm tình của luật sư An đối với người trước mắt này!
Mỗi người đều có ưu thế và đặc điểm riêng, đặc điểm của luật sư An là dường như toàn thân cao thấp trên người anh ta đều mang theo máy cảm ứng, cảm ứng được sự tồn tại của tất cả mọi “bắp đùi” ở chung quanh.
Người đàn ông trung niên biết rõ, hẳn là người kia không nhớ rõ mình.
Đây là một… cơ thể trong sạch.
Nhưng mà.
Khiến người đàn ông trung niên có chút bất ngờ là.
Đối phương lại lần nữa đi tới.
Không có bước đến chủ động ngồi vào vị trí ở bên cạnh anh ta giống như lần ăn đồ nướng kia nữa.
Lần này đảm bảo một chút khoảng cách.
Mang theo sự cung kính, mang theo sự tò mò, mang theo sự câu nệ.
Còn mang theo ba phần thân thiết không sao giải thích được:
- Đêm hôm khuya khoắt, ngài ở đây làm gì vậy?
- Có lạnh không?
- Có mệt không?
- Có đói không?
Người đàn ông trung niên không để ý tới những lời của luật sư An.
Anh ta chỉ chuyên tâm cọ sát hai cục pin trong tay mình.
Nghiệp hỏa sẽ không thiêu đốt những vật bình thường, lại có thể tạo thành những tổn hại khác, tỷ như hai thùng pin mà anh ta đã mua sau đó luôn xách trên tay này.
Hình như là đều bị hỏng cả rồi.
Chuyện này khiến cho người đàn ông trung niên rất buồn khổ đó.
Anh ta không thèm để ý đến giá cả của đống pin này.
Thứ anh ta chú ý và cũng không thể tiếp nhận được, là loại cảm giác bản thân lại làm chuyện phí công rồi.
Xách đến, xách đi.
Cuối cùng đồ mà anh ta mang theo, lại biến thành đồ bỏ.
Đã cực kì lâu rồi.
Anh ta đã không còn làm loại chuyện phí công như vậy, trong lúc nhất thời thật sự không được quen lắm.
Luật sư An nhận thấy dường như đối phương không có ý định để ý tới mình.
Bắt đầu từ từ xoay người.
Bắt đầu chậm rãi lui về phía sau.
Nếu người ta đã không để ý tới anh ta, vậy anh ta sẽ... đi thôi?
Có vụ việc nghiệp hỏa kinh khủng trước đó.
Lúc này dù thế nào đi chăng nữa luật sư An cũng hơi kinh sợ một chút, thật ra thì cũng có thể hiểu được,
Có cảm tình thì có cảm tình, cảm giác thân thiết thì là cảm giác thân thiết.
Những thứ này.
So với cảm giác lúc ở trong quán đồ nướng lần trước, thật ra thì đều giống nhau.
Chẳng qua là lần trước.
Luật sư An cảm giác bản thân mang một người anh em mà anh ta vừa mắt đi xem thử các mặt của xã hội, trải nghiệm một chút, anh ta có tiền, anh ta có kinh nghiệm, anh ta có thể ôm bả vai của người ta gọi người ta là “tiểu Lệ tử”.
Nhưng lần này.
Rõ ràng là anh ta không có hứng thú này.
Hơn nữa.
Lân cận nơi này, đừng nói câu lạc bộ, ngay cả một cái nhà chứa cũng không có.
Luật sư An bắt đầu chạy, anh ta vẫn không dám sử dụng những phương pháp khác, chỉ là đang chạy bộ đơn thuần, hơn nữa trong quá trình bỏ chạy, luật sư An còn cố ý chọn một phương hướng sai lầm.
Ít nhất.
Vào lúc này.
Anh ta không thể chạy về nơi trú quân được.
Sau khi bỏ chạy được khoảng chừng mười lăm phút, luật sư An đứng ở bên dưới một gốc cây đại thụ bắt đầu thở hổn hển, lại bắt đầu dùng tinh thần lực của mình dò xét bốn phía, người kia, hẳn không đuổi theo đi?
Anh ta chuẩn bị chờ một chút, quan sát thêm một chút nữa.
Lại đợi thêm một giờ.
Luật sư An đứng lên.
Lần này.
Anh ta chuẩn bị thực sự quay về nơi dựng lều.
Dường như đối phương không có ý định che che giấu giấu gì đó, mặc dù sự xuất hiện có vẻ quỷ mị, những chung quy, vẫn luôn tỏ ra ung dung thoải mái.
Luật sư An vừa đứng dậy, lại nghe được tiếng “tí tách tí tách tí tách” kia.
Vẫn là cái gò đất nhỏ kia, vẫn là người đàn ông trung niên kia, vẫn là cái tiếng cọ pin kia.
Chẳng qua chỉ là, lần này đã đổi thành hai cục pin AA.
- Chuyện này...
Nhìn là hiểu rồi đi.
Không nói tới chuyện luồng nghiệp hỏa trước đó nhất định không tránh thoát được liên hệ với vị trước mắt này.
Chỉ bàn về thân pháp này.
Lại có thể hoàn toàn che giấu khỏi người dựa vào tinh thần lực mà ăn cơm như anh ta đây.
Mẹ nó chứ.
Rốt cuộc thì đây là thần tiên nơi nào vậy?
- Anh đang làm sao để sửa được pin không?
Dường như người đàn ông đã buông tha, đặt pin trong tay xuống, hỏi.
- Sữa cái gì chứ? (ở đây là nghe nhầm)
Người đàn ông trung niên ném một cục pin xuống đất, cục pin rơi xuống lăn đến trước mặt của luật sư An.
Ồ, là sửa pin nha.
- Biết nha!
Luật sư An nhặt cục pin lên.
Nghiêm trang mà nói:
- Đây là cực dương, đây là cực âm, bây giờ là pin hư rồi phải không? Tôi sẽ sửa lại, nhưng bây giờ tôi không có dụng cụ, đợi tìm được một trấn nhỏ, tôi tìm một siêu thị nhỏ mua vài dụng cụ là có thể sửa được.
Người đàn ông trung niên biểu cảm bình tĩnh.
Anh ta cảm giác dường như bản thân vẫn không thể ghét cái người ở trước mặt này được.
Mặc dù dựa theo quy tắc.
Thân phận của người này.
Hẳn là phải bị trực tiếp xử tử.
Có lẽ là bởi vì địa vị của hai bên chênh lệch quá lớn, hoặc giả là anh ta sớm đã thoát khỏi loại cấp độ phải duy trì và chấp hành pháp quy như vậy rồi, hoặc là bởi vì vào lần đầu tiên gặp gỡ, luật sư An lại như thể quen thân mà dẫn anh ta đi chơi gái như vậy.
- Anh ở nơi này, làm gì? - Người đàn ông trung niên hỏi.
Lần trước gặp mặt là ở Hạc Cương.
Lần này là ở trong rừng già.
Luật sư An có chút ngoài ý muốn đưa tay chỉ mặt mình,
- Ngài, quen biết tôi sao?
Người đàn ông trung niên từ chối cho ý kiến.
- Tôi ở nơi này... Tôi ở nơi này...
Luật sư An hít sâu một hơi.
Lộ ra vẻ nghi hoặc.
Nói:
- Cũng không biết tại sao, bắt đầu từ tối hôm qua đến bây giờ, tôi vẫn cảm thấy có thứ gì đó ở dưới đáy lòng đang kêu gọi tôi.
- Nó đang kêu gọi tôi tiến tới.
- Nó đang chỉ dẫn phương hướng cho tôi.
- Nó đang kêu gọi tôi tiến về phía trước.
- Dường như đây là bánh xe vận mệnh.
- Hoặc giả đó là một vòng khởi điểm mới của nhân sinh.
- Tôi lại không tự chủ được.
- Từ Hạc Cương.
- Đi.
- Rồi lại đi.
- Rồi lại đi.
- Giống như chính bản thân cũng biết chắc, giống như là tôi đã có thể chắc chắn.
- Rằng phía trước đang có người tìm tôi.
- Sau đó.
- Cứ như vậy mà mơ mơ hồ hồ đến nơi này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận