Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 701: Lý Tú Thành! (1)

Sau khi luật sư An nói xong câu đó đã ý thức lại được ngập miệng, lập tức thở phào một hơi nhẹ nhõm, may mà ông chủ không ở đây, con khỉ và bé trai bên cạnh đều là người không lắm miệng.
Nếu như lời này bị ông chủ chính tai nghe được.
Nói không chừng bản thân sẽ được thăng lên làm “Tiểu vệ sĩ bảo vệ môi trường” phố nam.
Đừng nhìn ông chủ nhà mình bình thường thích phơi nắng xem báo chí giống như ông già, nhưng trong lòng thật sự không thể nói rõ lớn bao nhiêu.
Nhưng mà cho dù như thế, trong lòng luật sư An vẫn kinh hoảng một trận.
Ông chủ không giấu giếm được anh chuyện Doanh Câu, anh cũng đại khái đoán được những năm này Doanh Câu rốt cuộc đã dùng phương thức nào khôi phục và ẩn núp.
Lại nhìn phản ứng của Bạch phu nhân và đủ loại sắp xếp với hành động trước đó.
Dáng dấp cả sự kiện đã chậm rãi hiện ra.
Luật sư An sinh sớm, lại làm quỷ sai một khoảng thời gian rất dài, nhưng dù sao cũng không sớm như vậy, tự nhiên không có khả năng đuổi kịp thời điểm tóc dài vùng lên.
Nhưng cho dù không đuổi kịp, người có chút hiểu biết về lịch sử bình thường đại khái cũng có thể ngầm đánh giá ra được Trung Vương Lý Tú Thành năm đó rốt cuộc là nhân vật như thế nào.
Tuy rằng nói vị kia là người Quảng Tây, nhưng lại không phải là người gốc Quảng Tây như đám người Hồng Tú Toàn, là từ binh lính bình thường dựa vào quân công lên tới vị trí tướng lĩnh, trước sau giành được đại doanh Giang Bắc lần hai, đại phá tam hà, đại thắng đại phá đại doanh Giang Nam lần hai, xem như Trung Vương cân bằng Thiên Quốc, coi như duy trì Thái Bình Thiên Quốc.
Dưới điều kiện Hồng Tú Toàn liều mạng tìm chết, lãnh đạo Thái Bình Thiên Quốc ăn chơi sa đọa, ông ta xem như hết lòng, kình thiên hộ “Quốc”.
Ha ha.
Ngẫm lại thật có ý tứ.
Dáng vẻ phơi nắng của ông chủ mình và dáng vẻ tung hoành bễ nghễ trên chiến trường của Trung Vương kia.
Thật sự vốn không có cách nào khiến cho người ta liên tưởng đến cùng nhau được.
Nhưng kỳ lạ thay hai người lại bởi vì quan hệ của Doanh Câu mà tồn tại ràng buộc và liên hệ này.
Khẩu vị của Doanh Câu này.
Thay đổi thật nhanh.
... ... ...
Châu Trạch chạy xe bay nhanh.
Anh quả thật rất để tâm đến an nguy của Oanh Oanh, chờ xe chạy đến cửa hiệu sách dừng lại, mặc kệ xe còn chưa kịp tắt máy đã đẩy thẳng cửa hiệu sách ra, đi vào.
Mới vừa bước chân vào.
Đã cảm thấy trước mặt có một trận khí tức phấn hồng đánh tới.
Nồng đậm đến làm cho người ta khó có thể thở dốc.
Bốn phía mờ mờ ảo ảo, làm cho không ai có thể nhìn thấy rõ ràng, Châu Trạch theo bản năng nhíu mày, nhẫn bằng đồng thau trên ngón áp út tay trái cũng bắt đầu run rẩy rất khẽ.
Ông chủ Châu vốn có sức chống cự ảo cảnh rất mạnh, hơn nữa đã từng cùng Doanh Câu đi qua cầu Nại Hà một lần, càng có một kiểu rèn luyện mà người khác hâm mộ không được.
Hiện giờ kết hợp với năng lực của nhẫn bằng đồng thau, chẳng khác nào thuộc tính của bản thân tăng thêm vài lần buff, trừ phi là tồn tại vô cùng khủng bố chân chính thiết lập ảo cảnh, còn lại, muốn mê hoặc Châu Trạch thật sự không dễ dàng.
Nhưng mà một lần này Châu Trạch lại không lựa chọn tỉnh táo lại mà chỉ giữ lấy năm phần tỉnh táo, tiếp tục chạy vào bên trong, anh có thể chống cự, nhưng không đảm bảo Oanh Oanh có thể, nhất là khi đối mặt với Bạch phu nhân.
Bố trí trong tầm mắt, phong cách cổ xưa và bố cục ban đầu của hiệu sách càng không ngừng thay đổi, Châu Trạch mở to mắt, lần mò vào bên trong.
Vị trí quầy bar ban đầu biến thành một bình phong, đi vòng qua ra sau là một chiếc giường đỏ.
Bên giường có một người phụ nữ đang ngồi, mặc áo gấm màu đỏ, có phần giống trang phục xuất giá, nhưng lại hơi hao gầy và thanh lịch, không phải vẻ đỏ thẫm vui mừng thuần túy.
Người phụ nữ ngồi ở kia.
Không có đồ như khăn voan đỏ.
Đang nhìn Châu Trạch.
- Ông chủ, anh đã đến rồi, tôi ở đây.
- Anh đã đến rồi, tôi chờ anh đã lâu.
Hai giọng điệu, hai kiểu âm sắc.
Cùng nhau phát ra.
Châu Trạch chỉ cảm thấy trên trán hơi đau.
Nhưng vẫn kiềm chế bản thân không phản kích và tỉnh táo lại.
Ngược lại tiến lên trước một bước, đi đến bên giường, nắm lấy tay người phụ nữ:
- Oanh Oanh, đi theo tôi.
Người phụ nữ bị kéo lên.
Cùng đi với anh.
Châu Trạch đi kéo Oanh oanh ra ngoài hiệu sách rồi nói, tuy rằng phần lớn góp nhặt của Bạch phu nhân đều ở bên chỗ miếu thành hoàng, hiện giờ chắc đã bị đám người luật sư An thu thập cả rồi, nhưng Oanh Oanh là cương thi do thân thể Bạch phu nhân biến thành nuôi ra, Châu Trạch không dám có bất cứ chậm trễ nào.
Tuy rằng Châu Trạch thật sự không khiếp sợ dùng đao thật thương thật đánh một trận với Bạch phu nhân, nhưng người phụ nữ này nhiều tâm cơ, mưu mô cũng nhiều, không phải chủ nhân dễ sống chung.
- Ông chủ, tôi đi với anh.
- Anh đi đi, anh đi đi.
Châu Trạch nắm lấy tay người phụ nữ.
Đi ra cửa chính hiệu sách.
Nhưng bên ngoài đột nhiên nổi gió.
Chờ gió ngừng.
Đập vào mắt không phải là phố nam ngựa xe như nước.
Mà là lỗ châu mai kéo dài, đập vào mắt lại là chiến hào và chướng ngại vật dày đặc, một đám binh lính bện bím tóc sau đầu đi tới lui trong đó.
Cờ chiến chữ “Cát” bên dưới, đã tung bay trong khói đen, vẻ tiêu điều khắp chốn.
Mà trên tường thành bên cạnh mình, một đám binh sĩ đầu bọc khăn trùm đầu màu đỏ giống như đang cảnh giới, khi thấy anh, lại cùng nhau hành lễ bái kiến.
Châu Trạch hơi ngạc nhiên, cúi đầu vừa nhìn, lại phát hiện trên người mình thế mà mặc áo giáp, bên trong áo giáp là quần áo màu tím, trong khoảng thời gian ngắn không thể nhìn ra được cụ thể làm bằng kiểu dáng chất liệu gì.
Lại quay đầu.
Nhìn người phụ nữ mình nắm lấy.
Lại phát hiện trên người Oanh Oanh cũng mặc áo giáp, bên hông còn vác một thanh loan đao, trên mặt bừng bừng khí khái, nhất là chỗ sâu trong đôi mắt kia giống như mang theo vẻ lạnh lẽo đáng sợ.
Giờ khắc này.
Trong lòng Châu Trạch đột nhiên có một cảm giác mình đang quay “Thần thoại”.
Trong mộng hiện thực bắt đầu chậm rãi bị xé nhỏ, nhưng đồng thời lại đang đan xen.
- Có ý gì?
Châu Trạch ngắm nhìn bốn phía, hỏi thẳng.
Tất cả.
Đều là bút tích của Bạch phu nhân.
Một điểm này.
Không thể nghi ngờ.
Ông chủ Châu chán ghét nhất là bút tích chậm rãi lề mề, rõ ràng một chút không được sao?
Sao phải làm ra trận thế như vậy để chơi kích thích chứ?
- Cha nuôi, chúng ta đi thôi, chúng ta rời Thiên Kinh, chúng ta Đông Sơn tái khởi!
- Trước mắt Thiên Vương đã tạm giam người thân của ngài rồi, Thiên Vương không tín nhiệm ngài, nhưng các anh em từ trên xuống dưới đều tin ngài!
Nói chuyện chính là Bạch Oanh Oanh.
Cô cố gắng hạ thấp giọng.
Hơn nữa trên tường thành gió khá lớn, cho nên không cần lo lắng lời này sẽ bị những người khác nghe được, chỗ nguy hiểm nhất cũng là chỗ an toàn nhất, ai đều không nghĩ tới sẽ có người dám trao đổi chuyện lớn “Mưu phản” ở ngay chỗ này trước mắt bao người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận