Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1575: Vận mệnh à, con đường này (2)

Đi dạo một chút cũng không phải đi dạo phố, Châu Trạch rất ít khi đi dạo phố, đời trước là do nghèo, cho dù là sau khi tan làm, quần áo cũng là kiểu có thể đơn giản được thì đơn giản, hoàn cảnh làm việc trong bệnh viện lúc đó, so sánh mặc quần áo nhãn hiệu nổi tiếng gì đó cũng không được, ngược lại giữa bác sĩ y tá thì việc so sánh xe lại tương đối nhiều hơn.
Đời này, quần áo của Châu Trạch, trên cơ bản đều là Oanh Oanh phụ trách mua, cũng không cần Châu Trạch tự mình đi mua, kích thước mỗi từ từ trên xuống dưới trên người Châu Trạch, Oanh Oanh đều biết rõ nằm lòng.
Đi xe bốn mươi phút, đến bờ Trường Giang.
Nơi này, cách Cầu lớn Tô Thông cũng không xa, đậu xe ở bên dưới, trước mặt, là mặt sông rộng lớn.
- Ông chủ, chúng ta tới đây, là để ngắm phong cảnh sao?
Gió thổi bay mái tóc của Oanh Oanh, mang đến vẻ phong tình vạn chủng, cô ấy đi tới sau lưng Châu Trạch, nhỏ giọng hỏi.
- Coi là vậy đi.
Châu Trạch bắt đầu đi về phía trước.
Thật ra thì.
Anh đang tìm một khung cảnh tương tự với khung cảnh trong giấc mơ buổi tối của mình.
Vốn dĩ, anh không dự định phí thời gian cho chuyện này, nhưng lời nói của lão đạo khiến Châu Trạch bỗng nhiên tâm huyết dâng trào, khiến anh muốn đi tới nơi này.
Đương nhiên, chắc chắn chuyện này không phải là nguyên mẫu khung cảnh trong mộng, nhưng sau khi hai chân của Châu Trạch đi lên trên mặt sông, cái loại cảm giác déjà vu này, vẫn xuất hiện rất nhanh chóng.
Vương triều cổ đại, đều sẽ có một bộ phận đặc biệt chuyên môn chịu trách nhiệm phân tích thiên tượng hoặc là dự đoán tương lai.
Cổ xưa một chút nữa thì chính là Vu Chúc, sau đó chính là loại tổ chức như Khâm Thiên Giám.
Mọi người vẫn luôn tin tưởng, từ nơi sâu xa, vẫn luôn tồn tại một thứ gì đó có thể tương tác qua lại giữa quá khứ và tương lai.
- Hà... tất...
Giọng nói của Doanh câu vang lên.
Châu Trạch khẽ cau mày.
Vốn dĩ.
Chẳng qua là anh cảm thấy hứng thú một chút thôi.
Cho nên mới đi xem thử một chút, đi dạo một chút, cũng không hề có tâm tư nhất định phải giải được giấc mộng này hay là muốn phá vỡ thứ gì đó.
Nhưng lần này Doanh câu lại bỗng nhiên chủ động đặt câu hỏi.
Khiến cho ông chủ Châu chợt có cảm giác.
Chuyện này.
Dường như cũng không đơn giản như vậy.
Dưới chân.
Là mặt sông.
Châu Trạch dứt khoát ngồi xổm xuống.
Móc ra một điếu thuốc.
Cắn ở trong miệng.
Đây là một cái rất động tác rất “chất phác” và cũng rất gần gũi với quần chúng, thông thường đứng ở bên ngoài trạm xe lửa xe buýt gì đó cũng tương đối nhiều.
Nhưng kết hợp với hoàn cảnh môi trường hiện tại ông chủ Châu đang ở mà xem.
Trong lúc nhất thời.
Khí thế vô hạn.
Đáng tiếc ở lân cận không có người ở, cầu lớn Tô Thông còn ở cao cao đằng xa, nếu như có người phát hiện một màn này, có lẽ sẽ thán phục “Thiết chưởng lướt trên mặt nước” lại tái xuất giang hồ đi!
Phun ra một cái vòng khói.
Châu Trạch ho khan một tiếng.
Nói:
- Lúc trước, có một số việc, tôi lười hỏi, cho nên anh cũng lười đáp, chúng ta đều rất lười, tôi biết.
- Nhưng lần này thì tôi rất tò mò.
- Anh lại chủ động giấu giếm tôi?
Mọi người đều là kẻ lười.
Giữa người lười với nhau thường có thể thấu hiểu và thông cảm lẫn nhau.
Giống như là vật cùng một loài, tập quán khác nhau như thế nào cũng đều sẽ quen thuộc lẫn nhau.
- Chỉ… thêm… rắc… rối…
- Dạo này anh tin Phật rồi sao?
- ... - Doanh câu.
- Có thể sảng khoái một chút được không? Chẳng lẽ, cũng là do anh không muốn cho tôi biết, là do thương tiếc tôi?
- ... - Doanh câu.
- Xin lỗi, tôi lỡ lời rồi, lời này nghe thật là gớm quá đi.
Châu Trạch gẫy tàn thuốc một cái.
Ngáp một cái.
Sau đó.
Ngửa mặt nằm ở trên mặt sông.
Bạn có thể nghe được rõ ràng tiếng nước sông vẫn đang chảy ở bên dưới, thậm chí còn hoạt động của cá tôm đang còn sống, một bầu không khí trong tĩnh có động.
Mà lúc này.
Ở bên dưới bóng dáng của Châu Trạch.
Cũng chính là dưới mặt sông.
Một cái bóng của một Châu Trạch khác đang được phản chiếu lại.
Giống như mặt gương ở trong giấc mơ vậy.
Châu Trạch đó cũng như vậy nằm.
Chẳng qua là phương hướng lại ngược lại với Châu Trạch mà thôi.
Nhưng ở nơi của anh ta.
Vẫn có trời xanh mây trắng phản chiếu bên trong mặt sông, vẫn có phong cảnh cùng sự bát ngát thuộc về anh ta.
Người bóng ở bên dưới dường như thở dài.
Nói:
- Đúng thế.

Gió ở bờ sông, vẫn luôn rất lớn.
Oanh Oanh ngồi ở trên nắp trước của chiếc xe, ngắm nhìn ông chủ đang đường hoàng hiên ngang mà nằm ở trên mặt sông.
Vào giờ khắc này, cô ấy cảm thấy trên người ông chủ nhà mình tràn đầy một loại hơi thở của triết học gia.
Có lẽ, thực sự là tình nhân trong mắt hóa Tây thi đi, ở trong mắt Oanh Oanh, bất luận ông chủ nhà mình làm chuyện gì, thì cũng đều tốt cả, cũng đều ưu tú cả, tóm lại, là cũng đều mê người như vậy.
Trên đời này, cũng không tìm được người đàn ông thứ hai ưu tú hơn ông chủ nhà mình nữa!
Ừm.
Chính là như vậy!
Mà ở trên sông.
Châu Trạch nhắm hai mắt.
Nếu như nói “Lười biếng” là nhãn mác của một người, như vậy toàn thân cao thấp Châu Trạch đã không còn thừa một chỗ trống nào không bị dán mác nữa.
Nhưng có một vài điểm căn bản, anh vẫn hiểu.
Tỷ như.
Bất luận là có xảy ra chuyện gì, hoặc bất luận là phải đối mặt với chuyện gì.
Có thể chơi hết.
Nhưng dù sao cũng phải dưới điều kiện tiên quyết là bản thân biết rõ tình huống.
Mà không phải bào buổi sáng một ngày nào đó, vào lúc đánh răng.
“Oanh”.
Thế giới bị hủy diệt.
Mà ngay trước khi thế giới bị hủy diệt, trong miệng bản thân vẫn còn đầy bọt kem đánh răng.
Giấc mơ là điểm tiếp xúc tốt nhất, nó có thể là bắt đầu, cũng có thể là kết thúc, nhưng ít ra, trong cả cuộc đời của Châu Trạch, cho tới hiện tại, bất kỳ giấc mơ gì, cũng đều chưa từng mơ mộng viển vông.
Người bên dưới mặt sông bắt đầu trôi lơ lửng.
Ngay sau đó.
Một bóng dáng giống anh y như đúc xuất hiện ở ngay bên cạnh anh.
Chẳng qua chỉ là.
Anh ta lại hoàn toàn được tạo nên từ nước.
Giống như là vốn là ở phía dưới cái bóng ngược trở mình.
Châu Trạch mở mắt ra, nghiêng đầu, nhìn người ở bên cạnh mình.
Thành thật mà nói, loại cảm giác cùng nhau nằm song song với Thiết hàm hàm như thế này, thật đúng là khiến người ta cảm thấy không quen được mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận