Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1712: Có thù oán? (1)

Nói xong.
Trên mặt lão đạo lộ ra một nụ cười cực kỳ hả hê.
Tiếp tục nói:
- Người ta đang rầu vì vỏ trứng quá cứng nên không phá xác ra được, lần này thì rất tốt, ông còn bóc vỏ giúp anh ấy.
- Cám ơn anh nghen!

Rất nhiều lúc, khi bạn ý thức được mức độ nghiêm trọng và hậu quả của sự việc, thông thường, thật ra thì bạn đã không còn khả năng cứu vãn nữa rồi.
Cứ so với Bồ tát bây giờ.
Đúng như lão đạo nói vậy.
Từ Đệ nhất đến Đời cuối cùng, rồi đến Doanh câu, đều từng để lại đánh giá “tích cực” cho Bồ tát
Một người, vào Phật môn, lên Phật giới, tu thành chính quả, lại một mình vào địa ngục, bày ra trận sóng gió cho toàn bộ âm phủ, đay cũng không phải là người ưu tú thông thường.
Nhưng mà.
Lại giống như lão đạo từng nói.
Lão đạo nói.
Ông ta ở chỗ này.
Cũng chỉ là một em trai mà thôi.
Ông đủ ưu tú, nhưng ông không có đầy đủ thời gian để trưởng thành, cảm giác này, giống như trong thi đấu thể thao điện tử vậy, một người cấp độ thế giới cầm một tài khoản level 1 đối mặt với người chơi newbie nhưng cầm một tài khoản mãn cấp mặc bộ trang phục cấp thần, mặc dù cho ý thức và thao tác của bạn có vượt trội và ưu tú đến như thế nào đi chăng nữa, cũng khó mà thay đổi được kết cục sau cùng này.
Bấm ngón tay tính toán một chút.
Trên thế gian hiện tại.
Dù là ở trên trời hay là dưới đất.
Bạn vẫn thật sự rất khó có thể tìm ra được một ai đó còn có thể kinh khủng hơn Giải Trãi.
Những lão bất tử kéo dài hơi tàn từ thời kỳ Thượng cổ, số lượng vốn đã ít ỏi đến mức hiếm hoi rồi, có thể coi là lông phượng sừng lân, hơn nữa, cơ bản đều là “gần đất xa trời”, hoặc là đã sớm tiêu hao tinh khí thần của mình đến gần như chỉ còn lại bộ xương trắng, hoặc là giống như Doanh câu – vẫn luôn tìm biện pháp liếm láp vết thương của mình.
Kẻ cho dù bản thân không có vấn đề gì mà lại vẫn luôn biết tự chăm sóc như Giải Trãi, thực sự cũng chỉ có một mình anh ta mà thôi.
Thậm chí có thể nói, không nhắc đến tình huống cực đoan, trong cả âm dương vào hiện tại, Giải Trãi đã là một sự tồn tại kinh khủng nhất rồi.
Chẳng trách được trong danh sách tru tiên của Hiên Viên kiếm, lại đặt anh ta ở hàng đầu tiên như vậy.
- Răng rắc răng rắc răng rắc răng rắc…
Tiếng xương cốt nổ lách tách, vẫn còn đang tiếp tục.
Cơ thể của lão Trương, đã bị hành hạ đến sắp không còn hình người nữa rồi, giống như là một người nằm ở trên đất, bị một chiếc máy xúc trực tiếp nghiền qua vậy.
Mà việc phóng thích bản thân Giải Trãi, đầu tiên là dựa vào tốc độ ăn ngấu nghiến của Tiểu loli và Nửa gương mặt ở bên Thông Thành, thứ hai là dựa vào tốc độ phá vỡ lồng giam - bộ thân thể này của lão Trương.
Việc trước, hẳn là đã hoàn thành, nếu không lão Trương cũng sẽ không bắt đầu thức tỉnh sức mạnh của bản tôn Giải Trãi.
Mà điều sau, vốn có lẽ là cần một chút thời gian, nhưng dưới sự nghiền ép của Bồ tát, cũng sắp hoàn thành trước thời hạn rồi.
Đóa sen vàng là do Xá lợi của Nhiên Đăng Cổ Phật để lại sau khi viên tịch biến thành, chất liệu của nó vô cùng đặc thù, thậm chí là còn tự có ý thức với tam giới, ý nghĩa có chút tương tự với vật liệu chống cháy, phần lớn sức mạnh trên thế gian đều không cách nào tiến hành xâm nhập vào nó được.
Lúc trước Phật quang của Bồ tát hoàn toàn bị áp chế bởi ngọn lửa màu trắng sữa ở trên người lão Trương, dùng đến đóa sen vàng, chẳng khác gì việc tăng thêm một tấm khiến có thể chịu được được sức mạnh, cho nên đã đánh gục lão Trương một cách rất thuận lợi.
Nhưng hiện tại.
Màu sắc của ngọn lửa, đang từ màu trắng sữa, lại bắt đầu dần dần biến thành màu tím.
Tím, là màu sắc của sấm chớp, là biểu tượng của sự chính trực.
Lúc ngọn lửa màu tím này bốc lên, đóa sen vàng ở dưới chân của Bồ tát, lại xuất hiện vết nứt.
Cuộc giao chiến giữa ngọn giáo và khiên chắn, vào lúc này, thế cân bằng đã bị phá vỡ.
Bồ tát lại rất dứt khoát, vào lúc này, ông ta giẫm một bước lên trên đóa sen vàng, đóa sen vàng phát ra một tiếng trầm muộn, tiếp tục duy trì tư thế ép xuống, mà bản thân Bồ tát, lại lui về phía sau.
- Ầm! ! !
Ngọn lửa bùng lên.
Ngay sau đó chính là tiếng đứt gãy chói tai.
Ở bên trong ngọn lửa màu tím này, đóa sen vàng bắt đầu gãy vỡ ra, bắt đầu bị hòa tan.
Cho dù là bạn đã nhảy ra khỏi tam giới, nhưng chỉ cần sức mạnh đủ lớn, thì vẫn có thể hủy diệt được bạn.
Trên cái thế giới này, phần lớn mọi chuyện đều nói đến đúng sai, nhưng có một vài thứ, lại sớm đã không còn là chuyện mà thứ được gọi là đạo lý có thể trói buộc được rồi.
Bên dưới ánh lửa tím đầy trời.
Một cái bóng màu đen bắt đầu chậm rãi đứng lên.
Lúc trước bị đè xuống lúc, là người.
Nhưng khi lại đứng lên một lần nữa, lại không có chút dáng vẻ nào của con người nữa.
Trong ngọn lửa, để lộ ra, là một thân thể rất tương tự với tỳ hưu, trên trán của nó còn có độc giác, vào lúc này, lộ ra vẻ cực kì dữ tợn.
Vốn dĩ, từ lúc Bồ tát xuất hiện, phạn âm vẫn luôn quanh quẩn ở chung quanh, nhưng vào lúc này, lại cũng tĩnh lặng lại, thiên địa bốn phía, bắt đầu dần dần bị bao trùm bởi một tầng băng sương màu trắng.
Vị trí tay phải của Bồ tát, cũng xuất hiện một tầng sương trắng, mặc dù vẫn luôn có ánh sáng màu vàng kim rực rỡ lưu chuyển trong lòng bàn tay, nhưng ở trong lòng bàn tay đó, vẫn xuất hiện vết thương, giống như là người bình thường bị nứt nẻ da do lạnh vậy.
Tiểu thế giới Tu Di này, là do đích thân Bồ tát tự mình chế tạo ra, có thể nói, tiểu thế giới này, chính là một phần của bàn thân Bồ tát.
Nhưng mà.
Có một vài thứ.
Vào lúc nó sngur say cũng còn tạm.
Nhưng một khi đã thức tỉnh.
Có lẽ cũng không phải ý định ban đầu của nó, nó cũng chưa cố tình làm gì, nhưng thiên địa bốn phía nơi này, một cách tự nhiên lại bị ảnh hưởng, bị khống chế.
Ngọn lửa màu tím, bắt đầu từ từ rút đi, để lộ ra bản tôn của Giải Trãi.
Bộ lông màu đen, mỗi một sợi, đều vô cùng cứng, lòng bàn chân chạm tới mặt đất, dường như đều có dung nham nhỏ giọt xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận