Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1500: Là ngài! (1)

- Dương gian, mới là địa ngục.
- m phủ, mới là nhân gian!
- Chết, thật ra thì không phải là chết, chết, mới thật sự là được tái sinh đi.
- Mà sống sót, mới thật sự là chết đi!
Luật sư An, Phùng Tứ, Lão Trương: …
Lão đạo nói ra những lời này, khiến mọi người cảm thấy là lạ, nhưng không thể không nói, cảm giác có vẻ như rất có đạo lý nha!
Châu Trạch như có điều suy nghĩ, bỗng nhiên hỏi:
- Nói xong rồi?
Trên mặt lão đạo lại lần nữa dâng lên phần đỏ ửng tươi tắn gấp mấy lần so với trước kia.
Chậm rãi nói:
- Nói xong rồi, A di đà phật.

Lúc bốn chữ “A di đà phật” sau cùng được niệm ra.
Tất cả mọi người ở ngay chỗ này.
Đồng loạt sinh ra một loại cảm giác lạnh cả sống lưng, phảng phất như có một vòng xoáy nước đã hình thành, còn bản thân đã bị cuốn vào bên trong xoáy nước này vậy.
Phần lớn mọi người, thật ra thì đều là hạt thóc trong chúng sinh là bọt nước trong đại dương, theo sóng đến, rồi lại theo sóng đi, chìm chìm nổi nổi, lung la lung lay.
Nếu cứ như vậy mà đột nhiên đẩy người ta đến dưới ánh đèn pha.
Phản ứng đầu tiên của phần lớn mọi người.
Là không biết làm thế nào.
Lại mang theo một loại cảm giác sợ hãi theo bản năng.
Phùng Tứ cảm thấy môi có chút phát khô.
Một năm trước, anh ta từng tận mắt trông thấy Tử Kim Thần Hầu – kẻ gần như sắp chết đi – dẫn theo một đám hung thú viễn cổ tương tự như nó - cũng đã thành mảnh xương vụn, tấn công chủ thành của âm ti, nhưng đây chẳng qua là khí thế bừng bừng ở ngoài bề mặt mà thôi.
Mà trước mắt, mới thật sự là có được loại cảm giác bản thân đang làm chứng nhân lịch sử.
Có nhiều chuyện, đã sớm không còn là bí mật ở địa ngục.
Chuyện đời cuối cùng mất tích, không thể thoát khỏi liên quan với Bồ Tát.
Lúc này nghe thấy những lời này của lão đạo, thậm chí bạn rất khó có thể phân biệt được, đây rốt cuộc là lời của bản thân lão đạo nói, hay là Bồ Tát đang nói những lời này.
Lúc này, luật sư An cũng không để ý tới chuyện khóc nữa, bởi vì anh ta cảm giác được sự phát triển của chuyện này, đã không còn đơn thuần là vấn đề lão đạo có chết hay không nữa, cũng không phải vấn đề bản thân có cần tiếp tục xen lẫn một ít nước mắt nước mũi mà tiếp tục khơi ra không khí bi thương hay không nữa rồi.
Làm một ít chuyện thường ngày, tương đương với găng tay đen, làm chân chạy cho ông chủ, sắp xếp những việc có tính chung chung, đây là thế mạnh của luật sư An, chuyện lãnh đạo không nghĩ tới thì chắc chắn anh ta phải nghĩ tới, chuyện lãnh đạo nghĩ tới thì chắc chắn anh ta phải làm được.
Nhưng trò chơi ở trước mắt này, quá cao cấp rồi, cao cấp đến mức khiến cho anh ta đến cả chuyện bỏ tiền lựa chọn nhân vật cũng không có.
Lão Trương thì lại có chút bối rối, đối với câu “A di đà phật” cuối cùng, ngược lại thì anh ấy không có cảm giác gì, chỉ là đã bị trận “oai lý tà thuyết”* mới vừa rồi của lão đạo khiến cho có chút xúc động.
(*oai lý: bẻ cong đạo lý; tà thuyết: học thuyết xằng bậy)
Tiểu Hầu Tử ngồi quỳ ở bên cạnh lão đạo, trong nháy mắt, nhìn lão đạo ở trước mặt, thật giống như có chút xa lạ.
Sau khi nói xong những lời này, lão đạo cứ như vậy mở to mắt, đôi mắt nhìn chằm chằm thẳng lên trên trần nhà, còn chưa dứt hơi thở, nhưng giống một tấm ảnh bị cắt ra khỏi đoạn phim.
Châu Trạch nhíu mày một cái, cũng không gấp đi cắn lão đạo, ngược lại thì nhìn sang phía bên kia phòng bệnh một phen.
Nói:
- Đều đi ra ngoài, phong tỏa tiệm thuốc, không cho phép bất kỳ người nào đi vào.
Tất cả mọi người sửng sốt một phen, không biết ông chủ phân phó như vậy là có nghĩa gì.
Nhưng tất cả mọi người vẫn đều lặng lẽ đứng dậy, bao gồm cả tiểu Hầu Tử, cũng bị luật sư An ôm đi ra ngoài.
Cửa cuốn của tiệm thuốc cũng bị kéo lại, ở trong phòng, bởi vì nguyên nhân mạch điện đã từng bị sét đánh, cho nên đèn không cách nào mở lên được, có vẻ hơi tối tăm.
Châu Trạch từ từ đứng lên, nhìn về phía cửa phòng bệnh.
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, đi ra, không là người khác, là Khánh.
Khóe miệng Khánh lộ ra một vẻ mỉm cười đầy âm trầm, nhìn Châu Trạch, sau đó dùng một loại giọng nói cực kỳ khàn, mở miệng nói:
- Tôi rất ngạc nhiên, vị ở bên trong cơ thể anh kia, rốt cuộc là người nào.
Châu Trạch không trả lời.
Khánh lặng lẽ đi đến bên cạnh lão đạo, nhìn lão đạo đang nằm ở dưới đất, lè lưỡi, liếm liếm môi của mình.
Nhưng trên mặt cô ta cũng không có sự tham lam cùng vẻ ghen ghét.
Có.
Chỉ là một loại bất đắc dĩ sâu đậm.
- Ba đứa bé con này, quả thật là thủ đoạn không tệ, quả thật là tôi cũng đã bị phong ấn.
Giọng nói của Khánh vẫn khàn khàn như trước, mang theo một loại khí tức đè nén.
- Ông là tiên, hay lại là tiên nô?
Rốt cuộc Châu Trạch cũng mở miệng nói.
- Nếu như tôi là tiên, thì còn sẽ rơi đến nước này sao?
Khánh đưa tay, bắt lấy chiếc cốc nhựa duy nhất mà Châu Trạch vừa mới dùng để súc miệng, bóp chặt, đồng thời, sau đó bỏ vào trong miệng của mình, từ từ nhai kỹ.
Châu Trạch cũng có chút bận tâm, đẳng sau khi Khánh tỉnh dậy, có lẽ nào cô ta sẽ vì vậy mà tiêu hóa kém hay không.
Thật ra thì.
Lúc trước, sau khi Doanh câu tra xét tình huống xong, sở dĩ không nói một câu nào, cũng không phải là bởi vì không có chuyện gì, mà là bởi vì anh ấy đã nhìn thấu lớp ngụy trang của bóng đen kia.
Ba người nhóm Khánh, trước đó, quả thật là đã thành công phong ấn được bóng đen kia, nhưng đồng thời, bóng đen cũng đã phản công lại bọn họ.
Bây giờ.
Linh hồn của hai bên còn đang bất hòa với nhau, là ai tỉnh lại trước vẫn không thể nói rõ được.
Vốn dĩ, Châu Trạch là dự định ngồi yên quan sát kỳ biến, cho nên dự định mang theo đám người luật sư An rời khỏi phòng bệnh trước, nhưng ai biết được bỗng dưng lão đạo lại xảy ra chuyện, ngay sau khi lão đạo nói ra câu “A di đà phật”, trong lòng Châu Trạch bỗng nhiên truyền đến một luồng sợ hãi, mà phương hướng sợ hãi, thì lại tới từ phòng bệnh.
- Ba đứa bé con khó lường kia đâu rồi, tôi đây cũng không chống đỡ được bao lâu, cũng sắp phải buông tha rồi, đổi lấy một chút xíu cơ hội cuối cùng được đi ra ngoài hóng mát một phen, về chuyện này, anh không cần lo lắng.
- À, đúng rồi, tôi cảm nhận được, dường như anh cũng không lo lắng cho bọn họ bao nhiêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận